Nhìn từ tầng định, phong cảnh rộng mở.
Tốc độ phát triển một năm của Hằng Phong khiến người ta không khỏi giật mình, mà bước chân mở rộng cũng càng ngày càng nhanh.
Nhanh tới mức nào ư?
Kẻ đáng thương một nghèo hai tay trắng lắc mình biến thành phố ông eo giắt bạc triệu.
Mà trong này không thể không kể tới công của Thịnh Mậu và CK.
Giờ đây chó con đã lớn thành sói xám liền muốn quay đầu cắn chủ một cái, tuy rằng tạm thời chưa thành công nhưng Đàm Hi vẫn thực sự thấy ghê tởm.
Đã gặp qua kẻ vong ân phụ nghĩa nhưng chưa từng gặp phải kẻ nào vong ân phụ nghĩa mà còn đúng lý hợp tình như thế này:
Ấn đường nhăn lại, vẻ tàn nhẫn xẹt qua trong mắt Đàm Hi.
Sáu rưỡi, đã qua giờ hẹn mười phút nhưng Niên Hoằng Nghị vẫn chưa tới.
Ha!
“Đúng là chó thì không đổi được tính thích ăn phân.”
Lỡ hẹn cũng thành nghiện luôn rồi đúng không?
Lần trước đã như thế, giờ lại muốn chơi lại bài cũ?
Đàm Hi không chờ nữa, mười phút đã là cực hạn chờ đợi của cô rồi, không muốn mất thêm nhiều thời gian.
Một đường ra thẳng khách sạn, lấy xe, rời đi.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên.
“Alo.” Không có cảm xúc, giọng cũng lạnh nhạt một cách đáng sợ.
“Thực xin lỗi vì đã để Đàm Tổng phải đợi lâu, tôi thực sự thấy hổ thẹn!” Tuy nói thế nhưng nghe giọng nói lại chẳng cảm nhận được một chút sự hổ thẹn nào.
Đàm Hi cười lạnh, “Niên Tổng người quý nhiều việc, không cần xin lỗi giả tình giả ý như thể làm gì, bởi vì cũng chẳng khác nào đánh rắm hết.
Không những không xuôi tại mà còn rất thối nữa.”
“Cô!”
“Đùa một chút thôi mà, hẳn Niên Tổng sẽ chẳng để ý đầu, đúng không?” Dâng trả hết thảy bằng giọng điệu giống hệt.
Đầu bên kia khựng lại, sau đó cười lớn: “Ha ha ha… đương nhiên không ngại rồi! Đàm Tổng đúng là rất hài hước!” Câu cuối cùng này có thể nghe ra tiếng nghiến răng nghiến lợi.
“Cảm ơn đã động viên.”
“Nếu Niên Tổng không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây.
Dù sao, người bạn cũng chẳng phải chỉ có mình ông.” Đàm Hi thuần thục xoay vô lăng, quẹo sang một ngã rẽ.
“Chẳng lẽ Đàm Tổng không có gì muốn hỏi sao?” Ông ta không tin, chuyện đã tới nước này mà Đàm Hi còn ngồi yên được!
Nhưng sự thật đã chứng minh, không những Đàm Hi ngồi yên được mà còn ngồi một cách cực kỳ nhàn nhã.
“Những gì nên nói, tôi nghĩ luật sư Trình đã truyền đạt rất rõ ràng với quý công ty rồi, cá nhân tôi không có yêu cầu gì cần bổ sung cả.”
Mí mắt đột nhiên giật mạnh, Niên Hoằng Nghị cắn răng: “Chẳng lẽ cố không tò mò tại sao tôi lại thay đổi chủ ý sao?”
“Nói thật, tôi chẳng cảm thấy có tí hứng thú nào cả, hơn nữa còn cảm thấy thực sự thông cảm đấy.”
“Con người ấy mà, mỗi tháng đều có mấy ngày không tiện, tính tình cáu kỉnh, không rõ vui buồn, hoàn toàn có thể thông cảm được.”
Lúc đầu Niên Hoằng Nghị chẳng hiểu ra sao, đến khi hiểu ra ý ám chỉ của đối phương thì suýt chút nữa nghẹn chết, lại dám ám chỉ ông ta giống đàn bà, còn là đàn bà tới tháng nữa…
“Cô sỉ nhục tôi?”
“Phải không?” Đàm Hi nhếch môi, vẫn dùng giọng điệu vô tội, “Tôi nói thế có gì sai đâu nhỉ? Sao lại là làm nhục ông chứ?”
“Đàm Hi! Cô!”
“Được rồi, Niên Tổng, chúng ta đều là người văn minh, đừng có động một tí là đỏ mặt tía tai gân cổ lên, hơn nữa ông cũng chẳng phải người trẻ hai ba mươi tuổi gì, nếu muốn sống lâu trăm tuổi thì nên biết kiềm chế mình.
Tôi khuyên ông một cầu: đừng có cậy mạnh, phải biết an phận.”
“…” Niên Hoằng Nghị tức giận đến mức mặt mày xanh lét, cả người run rẩy.
Nghe những lời này đi, là những từ nên nói từ miệng một người phụ nữ sao?
Rõ ràng là bọn côn đồ, vô lại, lưu manh đầu đường xó chợ!
Đàm Hi nghe rõ