Đèn đường thắp sáng, biển màu xán lạn.
Trước cửa quán bar Dạ Sắc, một chiếc Poscher phanh gấp dừng lại, lốp xe ma sát với mặt đất vang lên những tiếng chói tại khiến cho khách đứng ngoài cửa không khỏi nhìn theo.
Cửa xe mở ra, một chiếc giày cao gót màu đen chạm đất lộ ra một bàn chân trắng như tuyết.
Dịch tầm mắt lên một chút, chỉ nhìn thấy dưới ống quần tây rộng thùng thình là một chiếc chân thon dài rất đẹp.
Người phụ nữ khom người bước ra, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua bốn phía, cuối cùng ngửa đầu, ánh mắt dừng ở bảng hiệu tên quán lấp lánh trêи đầu – Bar Dạ Sắc.
Người đẹp và siêu xe trước giờ vẫn luôn là tiêu điểm chú ý của đàn ông.
Khi hai thứ này cùng xuất hiện với nhau thì hiệu quả càng sâu sắc hơn.
Liên tiếp những tiếng huýt sáo đầy lưu manh vang lên cũng đủ chứng minh lực hấp dẫn của Đàm Hi rồi.
“Người đẹp, tới chơi một mình à? Không ngại thì quẩy cùng bọn anh đi!“.
“Bên này bọn anh đang thiếu một người đẹp, mỹ nữ em gia nhập là vừa vặn đủ đấy.”
“Giết người sói, biết chơi không? Nói thật hay mạo hiểm cũng được.”
Những năm gần đây, người tới quán bar chơi không nhất định chỉ có đám lưu manh, có rất nhiều trí thức thành đạt cũng thích cuộc sống xa hoa trụy lạc về đêm này.
Rõ ràng là cấp bậc của quán bar này không tồi, tố chất của người tới đây cũng khá cao, ít nhất khi Đàm Hi đứng ở đây trong giây lát nhưng chưa hề nghe thấy lời nói hạ lưu nào.
“Kỹ thuật lái xe của Đàm Tổng không tồi đâu.” Niên Hoằng Nghị không biết từ đầu chui ra, đi tới bên cạnh cô, hai người sóng vai mà đứng.
“Cảm ơn đã khen ngợi.” Mắt nhìn thẳng, môi đỏ khẽ nhếch lên.
“Mời vào trong…”
Đàm Hi cất bước tiến vào, người đàn ông theo sát phía sau.
Đi xuyên qua sảnh lớn, hai người tiến vào thang máy, Niên Hoằng Nghị ấn tầng 12, cánh cửa hợp kim đóng lại, đồng thời ngăn cách tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
“Địa điểm không tệ.” Đàm Hi đột nhiên mở miệng.
“Thật không? Xem ra ánh mắt của Hằng Phong vẫn còn chuẩn lắm.”
“Tôi còn tưởng Hằng Phong chỉ bán nhà, hóa ra còn bán cả địa điểm kinh doanh?” “Không phải là có cầu… càng nhiều càng tốt hay sao?”
“Sợ là sợ… nhiều mà chẳng tốt.”
Ánh mắt Niên Hoằng Nghị trầm xuống, “Đàm Tổng trước giờ luôn chơi với tiền, hẳn là hiểu sâu về đạo lý này hơn tôi.”
“Đạo lý?” Đàm Hi cười lạnh, “Nếu cái mà Niên Tổng nói là đạo lý qua cầu rút ván, đạo lý vong ân phụ nghĩa thì tôi quả thực không thuần thục được.
Dù sao, mỗi loại cây có một lớp vỏ, mỗi người có một khuôn mặt, tôi chẳng có dũng khí đi theo cái đạo lý đó.
Không giống Niên Tổng ông thành thạo đến thế.”
“Cô!”
Đinh!
Đàm Hi mỉm cười, “Thang máy tới rồi.”
Niên Hoằng Nghị: “…”
Hai người đi xuyên qua hành lang, đi tới trước của một căn phòng.
“Mời vào, Đàm Tổng.”
Lạnh lùng nhìn ông ta một cái, sau đó Đàm Hi đẩy cửa tiến vào.
Không hề có cảnh tượng xa hoa trụy lạc, áo quần xộc xệch như trong tưởng tượng, thậm chí còn chẳng có tiếng