“A…” Đàm Hi hít vào một ngụm khí lạnh.
– “Mommy, có phải mẹ rất đau không? Để Hạ Hạ thổi giúp mẹ, phù… phù…” Cái miệng nhỏ phồng lên, ra sức thổi.
Đàm Hi dở khóc dở cười.
“Mommy, có thấy đỡ hơn chưa?”
“Ừ, mẹ đỡ rồi.”
“Lần sau mẹ ra ngoài phải nhớ xịt dầu thơm nhiều vào!” Hạ Hạ căn dặn, dáng vẻ nghiêm túc cực kỳ đáng yêu.
“Dầu thơm?”
“Vâng ạ, chính là thứ thơm thơm có thể đuổi muỗi ấy!”
“A…”
“Sau đó sẽ không bị muỗi cắn nữa.”
Đàm Hi rất muốn nói, con gái ngoan à, đó là do ba con tạo nghiệt đó.
Muỗi tỏ vẻ, chúng nó không gánh cái tội này đâu!
Ngày hôm sau, Đàm Hi đến công ty từ rất sớm, ném thẳng vào hội nghị thường kỳ hai quả thủy lôi hạng nặng…
1.
Chính thức sáp nhập Thiên Dụ và Thịnh Mậu, dự tính trong vòng ba tháng sẽ hoàn thành chuyển đổi cơ cấu, đến lúc đó, “Thiên Dụ” sẽ trở thành cứ điểm của Ngân hàng Đầu tư CK ở Hoa Hạ, gánh vác trọng trách khai thác toàn bộ thị trường châu Á.
2.
Tập đoàn Lục Thị gia nhập vào Đầu tư Thiên Dụ, trở thành đại cổ đông đầu tiên, cũng là ngọn núi đầu tiên cho Thiên Dụ dựa vào.
Đàm Hi nói xong, cả phòng họp đều lâm vào sự yên tĩnh chết chóc.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Đột nhiên tiếng hoan hô vang dội cả căn phòng.
Tạ Văn Ti: “Quá tuyệt vời! Về sau tôi cũng có thể tự xưng là tinh anh trong ngành ngân hàng đầu tư rồi, sướиɠ chết mất!”
Sài Thiệu: “Chắc sáp nhập xong tôi cũng được ngồi lên ghế tương đương với tổng chăng?”
Hốc mắt Linda đỏ bừng.
Chị ta đã ngần này tuổi rồi mà vẫn không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Lưu Diệu và Hứa Nhất Sơn liếc mắt nhìn nhau, vừa vui mừng cũng vừa dâng đầy chiến ý.
Hai người đều là “thân tín” của Đàm Hi, có thể coi là phụ tá đắc lực, nhưng vẫn cứ tồn tại sự cạnh tranh.
Lưu Diệu trù tính hoạt động chung cho cả công ty.
Hứa Nhất Sơn lại chịu trách nhiệm khai thác thị trường, một người là thuyền trưởng cố gắng khống chế toàn cục, một người là người lái thuyền đầy kinh nghiệm thành thục, vừa có sự cộng sinh về lợi ích nhưng cũng không tránh khỏi xung đột về lợi ích.
Đặc biệt mấy năm nay, Hứa Nhất Sơn dưới sự trợ giúp của Trình Vũ càng ngày càng lên cao, hơi có xu thế đè nặng cả Tổng giám đốc như Lưu Diệu.
Vì thế khiến cho Lưu Diệu cảm giác được sự uy hϊế͙p͙.
Cũng may, hai người đều quang minh lỗi lạc, cạnh tranh công bằng, điểm xuất phát hoàn toàn vì lợi ích của công ty nên chưa bao giờ tạo ra ảnh hưởng không tốt nào, thế nên Đàm Hi cũng nhắm một mắt, mở một mắt cho qua.
Với công ty mà nói, nếu cạnh tranh tốt thì không tính là chuyện xấu gì.
Bên này, mọi người không khỏi hân hoan; còn bên kia, tại hiện trường cuộc họp của Lục Thị lại lâm vào cục diện bế tắc.
Lục Chinh kiên trì bán Thiên Dụ cho Thịnh Mậu, còn theo hình thức đầu tư đổi lấy cổ phần, tiền mặt không cầm một xu, các đồng sự khác đều không ngồi yên được.
“Tôi không đồng ý!”
“Tôi cũng không đồng ý!”
“Lục Tổng, cậu làm thế quá mức qua loa, khó có thể làm mọi người tin phục được.”
Lục Chinh lạnh lùng nhìn khắp mọi người một lượt, áp lực mạnh mẽ khiến cho mấy vị đồng sự không khỏi cảm như hến.
Đương nhiên, cũng có người chẳng thèm sợ.
Trần Khải đứng ở bên cạnh, không khỏi toát mồ hôi thay cho mấy con châu chấu này.
Cho tới nay, chuyện Lục Chinh đã muốn làm thì chưa bao giờ không làm được, nói đơn giản một chút, phản đối cũng vô dụng.
Loại uy hϊế͙p͙ này năm năm trước đã như bóng với hình, toàn bộ hội đồng quản trị đều không dám cãi Lục Chinh một câu nào, căn bản không có ai dám đứng ra phản bác gì.
Đặc biệt là sau trận đại chiến với Cố thị, loại uy tín này đã lên