“Thiện Dụ và Thiên Hồng không hề có quan hệ gì, chẳng lẽ các vị không biết chuyện này sao?” Trần Khải mở miệng rất đúng lúc, thái độ cực kỳ bình tĩnh.
Trong hoàn cảnh này, nếu anh ta mở miệng thì chính là người phát ngôn thay Lục Chinh.
“Hoang đường! Sao có thể chứ? Lúc trước hai vợ chồng Trương Nham bắt tay nhau một người sáng lập ra Thiên Hồng, một người làm chủ Thiên Dụ, đừng có ở đó ba hoa chích chòe, coi mọi người là kẻ ngốc!” Đổng sự Từ lạnh lùng phản bác, tuy rằng lời này là nói với Trần Khải những ý tứ chỉ cây dâu mắng cây hòe quá rõ ràng.
“Đổng sự Từ cũng nói hai công ty này là do hai vợ chồng Trương Nham sáng lập, nhưng nếu bọn họ không phải vợ chồng thì sao?” Trần Khải hỏi lại.
“Không phải vợ chồng? Chuyện này… không có khả năng!”
Những người khác cũng hùa theo.
“Năm đó hai vợ chồng họ kết hôn, tôi còn tới chúc mừng cơ mà, sao có thể làm bộ được?”
“Tháng trước con gái tôi còn gặp họ ở châu Úc, bà Trương đang mang thai đứa thứ hai, bụng to như quả bóng cao su ấy.”
Trần Khải nghe hết những lời bàn tán của mọi người, đột nhiên lắc đầu cười, nửa như than thở nửa như không phải.
“Có lẽ mọi người không hiểu ý của tôi rồi, rất đơn giản, trước khi Thiên Hồng bị thu mua thì bà Trương và ống Trương đã ly hôn.” Không cho mọi người cơ hội mở miệng, Trần Khải gật đầu ra hiệu cho một thư ký khác, người đó lập tức phân phát phần tài liệu đã chuẩn bị sẵn từ trước cho từng vị đồng sự, “Mọi người có thể nhìn thấy, đây là đơn ly hôn mà ông Trương và bà Trương đã cùng ký tên lên, còn có văn bản chia tài sản được luật sư công chứng.
Bên trong viết rất rõ ràng, ông Trương có 46% cổ phần của Thiên Hồng, mà 8% trong tay bà Trương cũng sẽ thuộc về sở hữu cá nhân của ông ấy.”
“Mà bà Trương cũng sẽ có được cổ phần của ông Trương ở Thiên Dụ, cộng lại cao hơn 70%.
Lúc trước khi tập đoàn Lục Thị thu mua Thiên Hồng thì Thiên Du đã bị một công ty khác mua lại rồi.”
Còn công ty kia là của ai, không cần phải nói, tuyệt đối không thoát được liên quan với Lục Chinh.
Trần Khải: “Nói cách khác, hội đồng quản trị, thậm chí toàn bộ tập đoàn Lục Thị đều không có quyền hỏi đến bất kỳ quyết sách nào liên quan tới Thiên Dụ cả.
Lục Tổng thông báo chuyện này không phải là trưng cầu ý kiến của mọi người mà chỉ là báo cho có lệ, không hơn.”
Đổng sự Từ trợn tròn mắt, không tin nổi: “Không… chuyện này, sao có thể… Báo chí đã đưa tin rõ ràng rằng Thiên Hồng và Thiên Dụ đều đồng thời bị Lục Thị thu mua…”
“Ha!” Lục Chinh đột nhiên cười lạnh, “Thì ra giới hạn hiểu biết của Đổng sự Từ về công ty nhà mình chỉ là qua báo chí thôi sao? Vậy vấn đề thứ ba, các vị đồng sự đang ngồi đây, lúc trước khi thu mua Thiên Hồng, các vị đã làm những gì? Có mấy phần quan tâm tới nó?”
Thoáng chốc lặng ngắt như tờ.
Đã làm gì ư?
Bọn họ nằm mơ cũng muốn đuổi con sói con Lục Chinh này ra ngoài, chuyện hỏng mới tốt, sao có thể ra tay giúp đỡ chứ?
Mà thời gian đó cũng là lúc bọn họ nhàn nhã nhất.
Toàn bộ Lục Thị đều tăng ca, chỉ có bọn họ ở nhà thanh nhàn, có người còn dẫn tình nhân đi ra nước ngoài du lịch cơ mà.
“Sao không ai nói gì?” Nơi nào bị tầm mắt Lục Chinh quét qua, người ngồi nơi đó đều lập tức cúi gằm mặt xuống, “Nói đi!”
Như một tiếng pháo, toàn bộ khí thế thuộc riêng về “Nhị Gia” bùng nổ như một thanh kiếm sắc rời vỏ, nhắm thẳng vào yết hầu.
Đổng sự Từ ngã ngồi xuống ghế da, cả người