“Tiền lương tăng ca? Còn phát trước nữa sao?”
“Chịu thôi, ai bảo Boss của chúng ta là đại gia chứ?”
“Có tiền rồi à?”
“Nghi lại cảnh 5 năm trước khi chúng ta lấy được Thực phẩm Cửu Châu, tiền thưởng cũng phát theo từng chồng một.”
Mọi mệt mỏi trong người dường như bay biến sạch, chỉ còn hai mắt sáng lóa.
Quả nhiên, tiền bạc mới là nguồn cơn của động lực.
“Tin rằng mọi người đều đã biết mục đích của Đàm Tổng, đơn giản là hy vọng mọi người ở trong những thời điểm quan trọng thể này có thể dốc toàn lực làm việc, cùng nhau vượt khó.” Dương Thuyền đột nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt nghiêm nghị đảo qua mọi người, “Tôi biết mọi người vất vả, mỗi ngày đều phải tăng ca, không có thời gian nghỉ ngơi, ngay cả ăn cơm cũng như đi đánh giặc, nhưng… vất vả không chỉ có mọi người.
Đàm Tổng, Lưu Tổng, Hứa Tổng, còn cả luật sư Trinh nữa, bọn họ đều là những người có chức vụ cao hơn mọi người, nhưng thời gian làm việc của bọn họ mỗi ngày lại nhiều hơn mọi người rất nhiều.”
“Đương nhiên, tôi cũng không có tư cách dạy bảo ai ở đây, chỉ là muốn động viên mọi người một chút, bổ sung thêm năng lượng.
Được rồi, ai về việc nấy tiếp nào!”
Linda bật ngón tay cái lên với cô: “Tính cổ động mạnh mẽ đấy nhỉ?”
Dương Thuyền liếc chị ta: “Em thật sự không nhịn được, không thấy vị kia…” Cô ấy vừa nói vừa nhìn thoáng qua về phía văn phòng của Đàm Hi, “Mấy hôm nay toàn ở khách sạn tầng dưới sao? Làm việc tới mức nhà cũng chẳng về, đám nhân viên chúng ta lấy cớ gì mà lười biếng đấy chứ?”
“Ở khách sạn á? Thật hay đùa thế?” Linda tỏ vẻ kinh ngạc.
Mấy hôm nay quả thực Đàm Hi về muộn và tới sớm hơn bọn họ, không ngờ hóa ra người ta ở lại đây luôn.
“Tối hôm trước em quên đổ nên quay lại lấy, vừa vặn nghe thấy Đàm Tổng gọi điện thoại đặt phòng nên mới biết thôi.”
“Đấy là tiết tấu muốn mọi người noi gương theo sao?”
Dương Thuyền thở dài: “Trêи đời này, sợ nhất là người ưu tú hơn mình lại còn nỗ lực hơn mình, dù sao bản thân em cũng đã bị đả kϊƈɦ rồi.”
“Nên vừa rồi em mới kϊƈɦ động vậy hả?”
“À… Thực ra còn có một chút xíu đau lòng nữa.
Chị nói xem, một người phụ nữ như Đàm Tổng, tay trắng làm nên cơ đổ như bây giờ, có được địa vị như ngày nay, không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu mệt mỏi chứ? Nghĩ thôi mà tay chân em cũng nhũn ra rồi…”
“Phụ nữ ấy mà…” Linda thở dài một hơi, “Người như cô ấy chắc tìm khắp thế giới cũng chẳng thêm được ai đầu.
Hai chúng ta cứ sống thanh thản ổn định như một người bình thường trong đại đa số mọi người đi.”
“Không nói thì thôi, em phải về làm việc ngay đây, còn chưa xong báo cáo số liệu của hai quý gần đây nữa.”
Bên này, sau cuộc nói chuyện thư giãn ngắn ngủi, mọi người lại tiếp tục vùi đầu vào làm việc.
Bên kia, Đàm Hi cũng chẳng được thoải mái bao nhiêu.
“Lưu Diệu, anh rảnh rỗi thì nhớ chú ý nhiều hơn bên Bản Quy, thăm dò thái độ của Hội đồng quản trị bên đó, quan trọng nhất là phân biệt được ai là địch, ai là ta.”
Lưu Diệu gật đầu: “Tôi đã liên hệ với hai vị đồng sự không có tiếng nói lắm, qua cuộc nói chuyện có thể nghe ra sự bất mãn rõ ràng với Đàm Tổng”
“Ừ.
Vậy giao cho anh vụ này.
Nhất Sơn, tình hình bên chỗ anh tiến triển tới đâu rồi?”
“Phản ứng của Thiên Dụ lạc quan hơn tưởng tượng của tôi nhiều.
Ít nhất họ chỉ tò mò thôi chứ không hề bài xích, có thể tiếp nhận hoàn toàn trong vòng một tháng không thành vấn đề.”
Đàm Hi trầm ngâm trong chớp mắt, “Trung, cao tầng có phản ứng gì không?”
Hai công