Đói vui một hồi, bầu không khí cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Cuối cùng Đàm Hi lên tiếng: “Mọi người đi làm việc đi.”
Ba người nối đuôi nhau ra ngoài.
Đi được một đoạn rồi, Trình Vũ mới nhìn Lưu Diệu nói: “Lưu Tổng chơi chẳng đẹp gì, nếu không phải tại anh ngắt lời thì có khi Đàm Tổng đã đồng ý rồi.”
Lưu Diệu nhún vai: “Tôi cũng phải tranh thủ phúc lợi của bản thân chứ, đúng không?”
“Hừ! Cứ chờ đấy.”
“Ồ, trước tiên chúc hai người có một tuần trăng mật vui vẻ nhé!”
Trình Vũ trừng mắt với anh ta một cái sau đó giẫm lên giày cao gót lộc cộc rời đi.
Hứa Nhất Sơn đuổi theo: “Bà xã, em đi từ từ thôi!”
Lưu Diệu nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, ánh mắt hơi lóe lên.
“Lại cãi nhau nữa à?” Lâm Tâm đi tới bên cạnh anh ta, nhíu mày hỏi.
“Việc nhỏ, mọi người chỉ nói đùa thôi.” Lưu Diệu bâng quơ nói.
Lâm Tẩm trừng mắt với anh ta, “Tưởng em không thấy anh và Hứa Tổng ngầm tranh nhau cao thấp với nhau chắc?”
“Phải phải, không gì gạt được em hết.”
“Này! Còn đang ở công ty, đừng có động chấn động tay.” Lâm Tâm lập tức lùi ra xa ba bước, “Chú ý ảnh hưởng tí đi.”
Lưu Diệu giơ tay lên làm bộ đầu hàng, “Anh không chạm vào.” Nhưng trong lòng lại nghĩ, mọi người đã biết rõ hết trong lòng rồi, chỉ có em ngượng không muốn thừa nhận thôi.
“A Diệu.” Lâm Tâm đột nhiên mở miệng, “Nhiều lúc nghĩ lại, em cảm thấy… rất có lỗi với anh.”
Ngẩn người, “Em có ý gì hả? Vất vả lắm mới đi tới hôm nay, em lại định đòi chia tay? Lâm Tầm, mẹ kiếp, nếu em dám…”
“Nóng nảy cái gì, nghe em nói xong đã!”
Mấy năm nay tính cách của Lưu Diệu đã trầm ổn hơn nhiều, cũng từ từ học được cách nhường nhịn, trước kia hai người mà cãi nhau thì làm gì có phần cho Lâm Tâm nói chuyện chứ?
“Cảm thấy rất có lỗi với anh là vì Hứa Tổng luôn có luật sư Trình ở bên bày mưu tính kế, lót đường bắc thang, nhưng mấy năm nay em ở Thịnh Mậu lại chẳng làm ra thành tích gì, càng không giúp được gì cho anh.”
“Em ngốc à?” Lưu Diệu khẽ thở phào, không phải chia tay là được rồi, “Anh muốn gì sẽ tự mình giành lấy, em cứ làm vợ hiền dâu thảo, mỗi ngày hầu hạ anh chu đáo là được rồi…”
“Lưu Diệu!” Lâm Tâm cắn răng, gương mặt trắng trẻo hơi ửng đỏ lên, “Em đang nói chuyện đứng đắn với anh.”
“Anh cũng rất đúng đắn mà.”
“Á Tầm, sở trường của em là chứng khoán, mấy năm nay ở Thịnh Mậu cũng không phải vô dụng, mà chỉ là nhân tài chưa có đất dụng võ thôi.
Trước đây Đàm Tổng ra nước ngoài, không rảnh bận tâm tới Thịnh Mậu, mà cá nhân anh thể lực hữu hạn, không thể chiến đấu để mở mang bờ cõi gì, vậy mới làm cho Thịnh Mậu phát triển mất cân đối, đặc biệt trong việc đầu tư chứng khoán bị thiếu hụt trầm trọng.”
Lâm Tầm im lặng.
Năm năm trước, anh ta ôm một bụng đầy chí lớn bước chân vào Thịnh Mậu nhưng lại gặp đúng lúc Đàm Hi rời đi.
Nếu không phải có Lưu Diệu giữ vững nơi này, chắc anh ta đã sớm tìm đường đi khác rồi.
“May mà Đàm Tổng đã quay về, trước mắt cũng bắt đầu có động tác rồi.
Cô ấy là chuyên gia chứng khoán, sớm muộn gì cũng có không gian cho em phát huy.
Thế nên, chúng ta đừng vội, cứ từ từ chờ, được không?”
Lâm Tầm gật đầu: “Năm năm còn chờ được, ai tiếc gì vài ba tháng chứ?” Đàm Hi trở về, anh ta chính là một trong những người vui nhất.
Máu bắt đầu lại sục sôi, tình cảm mãnh liệt với mộng