Thầm nghĩ, khí thế của thằng nhóc này mạnh mẽ quá.
“Đây là con trai tôi.” Lục Chinh lạnh lùng đáp.
Ngụ ý, cậu có phải không hả?
“…” Hai thiếu niên ăn phải quả đắng.
Trong đáy mắt A Lưu xẹt qua vẻ đắc ý, nụ cười cũng lướt nhẹ qua mối.
“Con trai ngoan, còn muốn chơi gì nữa không?”
“Bóng rổ.”
“Cái này ba không thể chơi với con rồi.” Khung rổ của trẻ con không đủ cao.
“Xem ba chơi.”
Lục Chinh thả cậu nhóc xuống, cầm lấy một quả bóng rổ tung nhẹ nhàng trong tay, sau đó tùy tiện ném một cái, quả bóng lọt rổ.
Cả gương mặt cậu bé sáng bừng lên, tuy vẫn rụt rè không nhảy nhót tỏ vẻ sung sướиɠ nhưng đôi mắt đen láy lại sáng lấp lánh.
Cuối cùng, Lục Chinh thắng một con gấu bông, đưa cho con trai.
Nụ cười của A Lưu lập tức thu lại, “Không cần ạ!”
“Sao thế?”
“Cái loại bông bông xù xù như này chỉ có đồ mít ướt mới thích thôi.”
“Đồ mít ướt?”
“À, Đàm Ngộ Hạ.”
“Đó là chị gái của con!” Lục Chinh bất đắc dĩ, trong tay cầm con gấu bông, nhìn khá là buồn cười.
“Nhưng chị ấy cực kỳ thích khác.” Thông báo thật nghiêm túc.
“Thật à?”
“Sau này ba sẽ biết thôi.”
Cuối cùng, con gấu bông mang về đưa cho cô bé con. Cô bé mừng tới mức hai mắt cong cong, tươi cười xán lạn, “Ba! Ba quá lợi hại!”
Trong lòng Nhị Gia cảm thấy vô cùng thỏa mãn!
Nói tóm lại, “tiệc nhận cha” lần này có thể coi là thành công.
Hai đứa trẻ ăn vui vẻ, chơi cũng rất vui vẻ.
Cuối cùng, Lục Chinh lái xe đưa ba mẹ con trở về biệt thự.
Đàm Hi, “Em lái xe tới, anh không cần đưa về đâu.”
“Chìa khóa, ngày mai anh cho người tới lấy.”
“Không thấy phiền toái sao?” Đàm Hi bĩu môi.
“Không phiền.”
Rốt cuộc không lay chuyển được anh nên Đàm Hi đành ngoan ngoãn ngồi lên BMW.
“Ba, xe của ba thật lớn, giống y như tàu vũ trụ chiến đấu ấy!” Cô bé con lần đầu ngồi lên loại xe cao lớn như thế này nến nhất thời vô cùng ngạc nhiên.
“Cục cưng có thích không?”
“Thích! Ngầu lắm!”
A Lưu cũng không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
Mẹ và ba cho cậu nhóc cảm giác không giống nhau, mẹ tinh tế tỉ mỉ, ba hùng dũng hiên ngang.
BMW màu đen chạy nhanh như bay, chưa tới nửa giờ đã dùng trước của biệt thự.
Lục Chinh ý đồ ngủ lại nên mặt dày đi thẳng vào.
Đàm Hi hừ lạnh, thảo nào nói muốn đưa mẹ con cô về, hóa ra là có mục đích này.
“Ba? Sao ba còn chưa về nhà ạ?” Mắt hạnh của cô bé con không ngừng chớp, vô cùng quan tâm, “Trời tối lắm rồi.”
Trong mắt A Lưu cũng lộ ra vẻ khó hiểu, giống như đang nói: Sao ba cũng theo vào làm gì?
Lục Chinh khẽ họ một tiếng, khó khăn lắm mới nói được một câu, “Ba và mẹ hẳn là nên ở cùng một chỗ với nhau.”
Miệng cô bé con lập tức tròn xoe như chữ 0, “Vậy là ba muốn ở cùng bọn con phải không ạ?”
“… Có thể nói như thế.”
“Nhưng mà trong nhà không có quần áo của ba mà?”
Đàm Hi cố nhịn cười, chỉ nói: “Không còn sớm nữa, anh mau về đi.”
Lục Chinh không thể nào chơi trò lưu manh trước mặt con trai và con gái được nên đành phải hậm hực