Hứa Cường thấy lạnh cả gáy, nụ cười trở nên khó coi.
Định!
Đột nhiên, cửa thang máy mở ra, một người cao lớn đứng ở bên trong, mặc vest đi giày da, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Mắt Đàm Hi sáng lên, “Sao anh lại tới đây?”
Lục Chinh cất bước đi ra, thuận thế đặt tay lên eo người phụ nữ, tư thái như tuyên bố chủ quyền.
Ánh mắt Vương Văn Phong hơi tối lại, còn Hứa Cường có vẻ chưa phản ứng kịp, “Anh là?”
“Lục Chinh.”
Đàm Hi bị ôm vào thang máy, hơi hướng ra ngoài gật đầu chào hai người Vương, Hứa, “Tạm biệt.”
Cửa thang máy khép lại, chậm rãi đi xuống.
Hứa Cường và Vương Văn Phong đưa mắt nhìn nhau.
“Người kia… không phải là vị đó của Lục gia đấy chứ?”
“Anh nghĩ sao?”
Cả người Hứa Cường trở nên héo rũ, âm thầm thở dài, “Tôi có lòng hướng về ánh trăng, chỉ tiếc ánh trăng lại chiếu xuống mương ngòi.”
Vương Văn Phong nghe thấy thế thì không nhịn được cười nhạo thành tiếng, “Anh nói Lục Chinh ấy à? Thôi đi, anh ta mà là mương ngòi thì có khi anh là một cái mương thôi.”
“Vương Văn Phong! Anh nói cái kiểu gì thế? Không được đi, tôi còn chưa tính sổ với anh.”
“Tính số?”
“Mẹ kiếp, người phụ nữ mà tôi để mắt, thế mà anh cũng muốn chen chân vào, có phải nên nói cho rõ ràng tử tế không?” Hứa Cường chặn người lại, sắc mặt không tốt.
“Não anh làm bằng đậu hũ đấy à?” Sắc mặt Vương Văn Phong trầm xuống, “Tôi cảnh cáo anh, sau này đừng có đánh chủ ý lên Đàm Hi nữa!”
“Ồ! Anh là ai? Còn dám buông lời đe dọa tôi?”
“Mở to mắt ra mà nhìn đi, người phụ nữ của Lục Chinh mà cũng dám động vào, đúng là chán sống. Anh muốn đi chết, tôi cũng chẳng ngăn cản, nhưng để liên lụy tới Thiên Dụ thì tôi là người đầu tiên không tha cho anh!”
Vương Văn Phong nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Nếu Lục Chinh đã xuất hiện ở đây thì đã đủ để chứng minh anh ta rất coi trọng Đàm Hi rồi. Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, những tảng cả mạng vào thì không đáng giá một chút nào.
Hứa Cường bị một câu quát như thế không khác gì như bị nước lạnh dội xuống đầu, lập tức tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Nhưng lại không cam lòng chuyện bị Vương Văn Phong chỉ vào mũi dạy bảo nên tức giận gào lên với bóng dáng đã đang đi xa dần, “Tôi… tôi… tôi lại thấy là anh đang muốn ăn mảnh đấy!”
Ngoài