Phó giám đốc của bộ phận nhân sự.
“Cô nói là Châu Miễu bị gọi lên tầng 27 ư? Còn cầm theo sơ yếu lý lịch của Lý Toa?”
Trợ lý gật đầu: “Sau khi giám đốc Châu đi lên đó, tôi lại vào văn phòng cô ta xem xét, phát hiện máy bàn có chức năng ghi âm cuộc gọi, hơn nữa bản sơ yếu lý lịch của Lý Toa do bộ phận nhân sự lưu trữ cũng không còn. Không ngờ ả đó còn rất cáo già…” Cô ta vốn dĩ định chỉ báo một nửa nội dung từ trêи truyền xuống, giữ lại một nửa, thuận tiện che giấu luôn cảm xúc không vui của tổng giám đốc, không ngờ Châu Miễu lại cài đặt chức năng ghi âm.
Từ Lan ngồi trêи ghế làm việc, tay chống cằm như suy tư gì đó.
Cô ta vốn dĩ xinh đẹp đẫy đà, giờ phút này cổ áo lại hơi trễ để lộ ra một khe rãnh sâu hoắm và trắng nõn, càng gợi cảm mê người.
“Phó giám đốc Từ, xem ra Châu Miễu đã sớm có phòng bị với chúng ta rồi.”
“Hừ! Cô ta không có tài năng thì làm sao có thể ngồi lên cái ghế giám đốc được chứ?” Nói đến cái này, Từ Lan liền thấy tức giận!
Rõ ràng cổ ta mới là giám đốc của Thiên Dụ, tại sao Châu Miễu vừa tới đã ngồi lên vị trí đó của cô ta?
“Nhưng vô duyên vô cớ sao lại muốn có sơ yếu lý lịch của Lý Toa?” Trợ lý mím môi, “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ ạ?”
Từ Lan lạnh lùng liếc nhìn cô ta, “Có thể xảy ra chuyện gì được? Hừ! Cho tiền cô ta cũng chẳng dám làm gì.”
Đột nhiên, điện thoại vang lên.
“Xin chào, bộ phận Nhân sự của Thiên Dụ xin nghe.” Sắc lạnh trêи mặt Từ Lan chưa bỏ những giọng lại dịu dàng như nước. Chỉ có điều, ngay giây tiếp theo, cô ta không thể làm bộ làm tịch được nữa, “Đàm… Đàm Tổng?”
“Lên văn phòng tôi một chuyến.”
“Bây giờ sao?”
“Ngay lập tức.”
Từ Lan rùng mình, “Vâng ạ.”
“À, còn nữa, có lẽ phó giám đốc Tử đã quên rồi, giờ không còn Thiên Dụ nữa, e là cô phải sửa lại cách nói rồi đấy.”
“… Vâng.” Chỉ cảm thấy sau gáy lạnh lẽo.
Năm phút sau, cô ta đứng trước cửa văn phòng tổng tài, giơ tay lên gõ.
“Vào đi.” Lạnh nhạt vô cùng.
Từ Lan đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Châu Miễu và Lý Toa thì hơi khựng lại, nhanh chóng thu lại tâm tư, nhìn về phía Đàm Hi, “Cô tìm tôi sao?”
“Lý Toa là do cô tuyển dụng vào?”
Từ Lan gật đầu, chuyện này…
“Có vấn đề gì ư?”
Châu Miễu âm thầm nhếch môi, đã có dự cảm là sẽ có người gặp họa, quả nhiên…
Đàm Hi ném ngay tư liệu vào ngực Từ Lan, “Tự mình đọc đi!”
Từ Lan sợ hãi lùi lại mấy bước, duỗi tay cầm lấy, những góc cạnh sắc nhọn của bìa tư liệu ép plastic cọ qua da thịt làm cho cô ta không khỏi cảm thấy đau rát.
Đây là lần đầu tiên Từ Lan gặp Đàm Hi, còn đang kinh ngạc về tuổi tác và sự xinh đẹp của cô thì không ngờ đã bị một cơn tức giận trút lên đầu, đến giờ cô ta vẫn không hiểu nổi, mở tư liệu ra trong tâm trạng hồn vía lên mây, ánh mắt rơi xuống trang giấy, ngay sau đó lập tức trợn trừng mắt lên.
“Phó giám đốc Từ chuẩn bị giải thích thế nào đây?” Giọng nói lạnh nhạt, lạnh đến mức làm người ta run rẩy.
“Đàm Tổng, chuyện này không liên quan đến tối!”
“Ồ! Thế liên quan tới ai?”
“Chuyện này…” Lần đầu tiên Từ Lạn cảm thấy không biết phải trả lời thế nào.
Lý Toa này là do đẳng sư Hoàng nhét vào, tất nhiên cô ta phải nể mặt mấy phần, cũng không xem rõ sơ yếu lý lịch của cô ta mà đã ký tên, rõ ràng mới chưa tuyển vào được mấy ngày, không hiểu sao lại xui xẻo đụng vào họng súng của Đàm Hi như thế chứ?
Khoan đã…
Là ai sắp xếp cho cô ta tới văn phòng Tổng tài làm thư kỷ vậy?
Ánh mắt sắc bén của Từ Lan bắn thẳng về phía Châu Miễu, sau đó lại nhìn Đàm Hi, còn chưa nói thành lời thì hốc mắt đã đỏ lên…
“Đàm Tổng, Lý Toa đúng là do tôi tuyển dụng vào làm, vốn dĩ muốn sắp xếp để cô ta làm văn thư, làm mấy việc lặt vặt ở văn phòng, cũng không biết là ai có ý đồ mà lại đưa cô ta tới lắc lư ngay dưới mắt cổ, chuyện này… rõ ràng là
muốn hãm hại tôi! Xin cô hãy điều tra rõ chân tướng sự thật, trả lại trong sạch cho tôi, nếu không sau này Từ Lan tôi còn làm người thế nào