“Xấu hổ à?” Mặt đối mặt, mắt đối mắt.
Ép buộc vài lần, cuối cùng anh mới lên tiếng: “…Hi Hi.”
Chân mày cô cong lên, ánh mắt sáng rực như sao trêи trời.
“Vậy em nên gọi anh là gì?”
Đảo tròng mắt, giọng nói giòn tan: “Lục Chinh!”
Anh lắc đầu.
“Cậu?”
Sắc mặt đen thui.
“A Chinh…” Thì thầm nỉ non, ngọn ngào chảy nước, “Chúng ta đi siêu thị đi!”
“Em muốn mua gì?”
“Rất nhiều. Được rồi, đừng nói nhảm nữa, anh mau đi thay đồ, em cũng đi.”
Dứt lời, chạy vào phòng như một cơn gió, anh đi theo sau lưng cô.
“Anh vào đây làm gì?”
Đàm Hi đang ôm lấy quần áo đã được phơi khô, ánh mắt cảnh giác.
“Đây là phòng ngủ của anh.”
“…”
Lục Chinh kéo cửa tủ quần áo ra, Đàm Hi sáp lại, thấy anh lấy một chiếc áo sơ mi ra theo thói quen, cô ngăn lại, “Anh định đi làm à? Nếu không mặc trang trọng thế làm gì?”
Cô giơ tay ra, lấy chiếc áo thun polo màu trắng ở kế bên xuống, tiện tay lấy luôn một chiếc quần màu cà phê nhạt, nhét hết vào lòng anh.
“Đi, thay đồ.”
Anh bắt đầu cởi áo ngủ, Đàm Hi ngơ ngác, “Anh làm gì đó?”
“Thay đồ.”
“Đi qua phòng ngủ phụ.”
“Đây là phòng anh.”
“Nhưng hôm qua anh đã nhường cho em rồi“.
“Bây giờ không muốn nhường nữa.”
“Được thôi.” Đàm Hi nhún vai, lùi về sau hai bước, ngồi xuống mép giường, tầm mắt rơi vào trêи người anh, mang theo nhiệt độ cay nóng và sự tìm tòi nghiên cứu sâu xa, cười trông y như một tên nhóc côn đồ.
Nếu anh đã muốn cởi, vậy thì cô chịu khó xem vậy~
“Cởi đi!” Mau cho bà đây xem rốt cuộc anh có mấy múi nào.
Anh nhìn cô một cái, vẻ mặt có một sự quái dị không thể nói ra, sau đó cầm lấy quần áo, bỏ đi.
Nhìn bóng dáng, có vẻ như đang chạy trối chết.
Đàm Hi nằm trêи giường, cười lăn lộn.
Lão già, muốn giở trò lưu manh à, bà đây mới là trùm đấy nhé, OK?
Đàm Hi thay đồ, búi tóc lên, cố định xong, lấy son môi từ trong túi ra, thoa nhẹ một lớp mỏng, mím môi để lên màu đều.
Vừa hay che được chỗ bị thương.
Lúc cô đi ra, Lục Chinh đã đứng thay giày ở chỗ huyền quan.
Chiếc áo thun polo được anh mặc toát ra vài phần nho nhã, phối với chiếc quần dài màu cà phê nhạt, có một sự lười nhác nhàn nhã, ít đi vài phần lạnh lùng nghiêm túc, nhiều thêm chút sự dịu dàng.
Đàm Hi ngẩn ngơ trong giây lát.
“Đi thôi.” Đến khi anh lên tiếng, cô mới có phản ứng trở lại, lon ton chạy đến nắm lấy tay anh, “Người đàn ông của em thật đẹp trai!”
Hầu kết di chuyển, giơ tay ra ôm lấy eo cô.
“Này! Đợi chút… em vẫn chưa thay giày…”
Lục Chinh đi đến bãi đỗ xe lấy xe, Đàm Hi đứng ở bên ngoài đợi anh.
Gác cổng là một thanh niên có thân hình cường tráng, nhìn cô vài lần đầy nghi ngờ, “Cô ơi, hình như tôi chưa từng thấy cô bao giờ?”
“Ừm.” Cúi đầu, ngón chân vẽ vòng tròn trêи đất.
“Cô đang tìm người sao?”
“Tôi đợi người.”
“Có cần giúp đỡ không?”
“Không cần.”
Hỏi vài câu theo thông lệ, tâm tư cậu trai trở nên nhanh nhẹn, bắt đầu bắt chuyện với cô.
“Cô là người thủ đô à?”
“Ừm.”
“Nhìn trông còn nhỏ tuổi, vẫn đang đi học đúng không?” Nét mặt học sinh, nhìn rất đơn thuần, trông cũng rất xinh đẹp.
“Ừm.”
Cho dù đối phương hỏi gì, từ đầu đến cuối cô chĩ đáp bằng mỗi chữ “ừm“.
Cậu gác cổng gãi đầu, cười ngại ngùng. Vốn cậu còn muốn kết bạn Wechat gì đó nữa cơ…
Vừa hay lúc này có xe chạy ra, Đàm Hi liếc nhìn, không phải chiếc Land Rover, tiếp đục cúi đầu vẽ vòng tròn.
“Chào buổi chiều, anh Cố.”
“Chào buổi chiều.” Giọng của anh ta sạch sẽ thanh mát, giống như một cơn gió mát giữa mùa hè nóng bức.
Đàm Hi ngẩng đầu theo phản xạ, đúng lúc chạm phải ánh mắt dịu dàng như nước của người kia.
Cô nhếch môi, mặt mày phấn khởi, “Là anh à, Cố Hoài Sâm.”
Trong lòng anh ta chợt động, tên của mình được thốt ra từ trong miệng cô như thế, cứ như hai người là bạn thân lâu năm không gặp.
Nhớ lại nụ hôn nhẹ lướt ấy, bỗng nhiên, có chút bối rối…
“Chào cô Đàm.“
Cô không đáp, ánh mắt nhìn về nơi khác, mãi đến khi anh ta sửa lời, gọi một tiếng “Đàm Hi”, nụ cười rạng rỡ mới xuất hiện trở lại trêи gương mặt cô.
Nhìn thấy nụ cười như thế, Cố Hoài Sâm bỗng thấy hoảng hốt.
Một cô gái đơn thuần đến mức nào mới có thể nở một nụ cười xinh đẹp đến thế?
Nếu lúc này Đàm Hi biết được suy nghĩ của anh ta, chắc chắn sẽ quăng ra một nụ cười đầy lưu manh, chứng minh cho anh ta thấy, rốt cuộc bản thân “đơn thuần” đến cỡ nào!
“Thật không ngờ cô vẫn còn nhớ tên của tôi.” Anh ta cười, sự dịu dàng trong mắt như muốn tràn ra ngoài.
“Chẳng phải anh cũng nhớ tên tôi sao?”
Lúc này, cửa kính ghế sau chiếc Mercedes-Benz màu đen từ từ hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, rõ ràng là một đứa nhóc con mà cứ thích giả vờ thâm trầm như người lớn.
“Mụ điên!”
Chà, thằng quỷ nhỏ này…
“Hàng Hàng, không được vô lễ.”
Cậu nhóc bĩu môi, trừng mắt nhìn cô.
Đàm Hi làm mặt quỷ đáp lễ.
Cố Tử Hàng nhăn mặt, hừ một tiếng, xoay đầu đi, dáng vẻ vô cùng cao ngạo.
“Cô cũng ở đây à?”
Đàm Hi suy nghĩ “Tạm thời thôi.”
Cố Hoài Sâm cười, không hỏi thêm nữa, lúc này gác cổng đã quẹt xong thẻ thông hành, trả lại cho anh ta.
Anh ta giơ tay ra nhận lấy, “Vậy chúng tôi đi trước nhé.”
“Bye~”
Thông qua kính chiếu hậu, vẫn có thể nhìn thấy nụ cười rực rỡ của cô, đang vẫy tay về phía mình.
Cố Hoài Sâm lắc đầu cười, trong lòng mềm mại một cách kỳ lạ, vì đôi mắt to tròn trong sáng ấy…
“Chú Ba, chú cười gì vậy?”
“Cố Tử Hàng, lần sau không được vô lễ như thế nữa.”
“Hừ! Chị ta là mụ điên mà… còn cướp kẹo của con…”
“Con chỉ nhớ việc cô ấy cướp kẹo của con, sao không nhớ tới việc cô ấy đã tặng con một con chuột?”
Bạn nhỏ Cố nội thương, “Thế… cùng lắm con trả lại cho chị ta!”
“Con đã tháo hộp ra rồi, trả lại thấy có được không?” Người làm chú dẫn dắt từng bước.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lần đầu rơi vào tình cảnh “nhận đồ của người thì phải nương tay“.
“Vậy con mua cái khác trả cho chị ta!”
“Con đi đâu mua đây? Bản giới hạn vốn đã ít, chúng ta chạy hết mấy cửa hàng mà chỉ tìm được có mỗi một con…”
Bạn nhỏ Cố không nói nữa.
Cố Hoài