Điện thoại đột nhiên rung lên, có cuộc gọi đến.
Một số điện thoại lạ.
“Alo?”
“Em gái, chào buổi chiều, mời cô đi ăn tối, thế nào?” Giọng điệu cà lơ phất phơ, mang theo cái thói côn đồ ưa đùa giỡn.
Đàm Hi cau mày, “Tống Bạch?”
“Wow! Không ngờ cô vẫn còn nhớ tới tôi, bất ngờ quá…”
“Sao anh biết được số điện thoại của tôi?”
“Trêи đời này, không có chuyện gì mà anh đây không biết”
Đàm Hi cười hờ hờ hai tiếng, “Anh ba hoa như vậy, ba anh có biết không?”
“Ba tôi không quản tôi.”
“Thứ lừa bịp!” Tên này chắc chắn đã lạm dụng quyền lực.
“Này, anh đây thích nghe cô mắng chửi, mắng thêm vài câu nữa xem nào?”
“Đồ thần kinh!”
“Ngoan, nghe lời dễ sợ.”
Đàm Hi im lặng, muốn phun nước bọt đầy mặt anh ta.
“Ra ngoài ăn cơm, tôi mời.”
“Anh kêu tôi đi thì tôi đi à? Anh là ai?” Kiêu căng, không coi ai ra gì.
“Anh đây mời, đó là sự vinh hạnh của cô, đừng có không biết nể mặt!” Tống Bạch hơi tức giận, anh ta chưa bao giờ bị phụ nữ chọc tức thế này, đây là lần đầu tiên nữa đấy!
“Ồ, tôi vốn chẳng hề biết nể mặt những người không có da mặt như anh đâu.”
“Mẹ kiếp, mắng ông à? Cô có tin… Alo? Alo? Mẹ kiếp!”
Đàm Hi nhét di động vào trong túi xách, làm tư thế muốn xách túi đồ, bị anh tránh đi, “Để anh.”
Cô nhún vai, đi theo sau lưng.
Hai người đi vào thang máy xuống bãi đỗ xe, Lục Chinh vứt hai chiếc túi to vào ghế sau, đi vòng qua đuôi xe mở cửa ghế lái.
Đàm Hi ngồi vào ghế phụ lái, ngoan ngoãn thắt dây an toàn.
“Muốn ăn gì?”
Đàm Hi suy nghĩ một lúc, “Món gì cũng được.”
Lục Chinh đưa cô đến một nhà hàng Quảng Đông, đặc sắc nhất của quán chính là món canh hầm. Đàm Hi nhìn chằm chằm vào các món điểm tâm tinh tế trêи thực đơn.
“Muốn ăn?”
“Ừ ừ!” Gật đầu thật mạnh.
“Sao thói quen ăn uống cũng giống trẻ nhỏ…”
“Lục Chinh, anh thử nói một chữ “nhỏ” nữa xem?” Ánh mắt giận dữ, cắn răng nghiến lợi.
“Sự thật mà thôi.”
Đàm Hi nhào tới, cào anh.
“Đừng nghịch nữa.” Giơ tay ra, ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô, đầu ngón tay khẽ vuốt ve.
Một cơn tê người xuất hiện, Đàm Hi rùng mình.
“Lục… Lục Tổng?” Giọng nói dò hỏi, khó che giấu được sự kinh ngạc.
Hai người cùng nhìn qua, Lục Chinh khẽ ho, Đàm Hi ngoan ngoãn về chỗ cũ, lẳng lặng quan sát người đến.
“Lục Tổng, cô Đàm, hai người cũng đến ăn cơm à?”
“Ừm.”
Đàm Hi nhớ ra rồi, người này là một trong những thư ký của Lục Chinh, lần trước khi đến công ty còn rót nước cho cô, hình như mọi người gọi anh ta là Tiểu Vương.
Người đứng bên cạnh chắc là bạn gái của anh ta, hai người nắm tay nhau, nhìn có vẻ giống như vừa ăn xong, chuẩn bị rời khỏi quán.
“Quán ăn món Quảng này rất chính tông… không làm phiền hai người nữa, tôi đi trước đây.”
Lục Chinh khẽ ừ, hai người rời đi.
“Thì ra Lục Tổng thật sự có bạn gái!” Vừa ra khỏi cửa, Tiểu Vương đã không thể nào bình tĩnh được nữa.
“Anh ấy là ông chủ của anh à? Trông đẹp trai thật, nhưng cứ thấy uy nghiêm quá!” Cô gái thè lưỡi, trong mắt toàn chứa đựng sự thưởng thức đối với trai đẹp và xen lẫn một chút tiếc nuối.
“Con người Lục Tổng… khá là nghiêm túc.”
“Anh ấy đối với ai cũng như thế sao?” Cô gái khá kinh ngạc.
“Lúc làm việc, còn kinh khủng hơn lúc nãy nữa.” Tiểu Vương phóng đại lên.
“Vậy chẳng phải bạn gái của anh ta sẽ rất tội nghiệp sao?”
Tiểu Vương nhớ lại hôm đó, khi Trần Khải ra khỏi văn phòng, vẻ mặt như bị táo bón, rồi đột nhiên lại lắc đầu, “Không có kinh khủng nhất, chỉ có càng kinh khủng hơn…”
Bên kia, Đàm Hi đang hiện thực hóa hai từ “kinh khủng“.
“Em chắc chắn em có thể ăn hết nhiều như thế không đấy?” Lục Chinh nhìn cô.
“Một nửa ăn ở đây, một nửa gói lại mang về làm thức ăn khuya.”
Lục Chinh: “…”
Hai người ăn xong, lúc ra khỏi quán, mặt trời đã xuống núi.
Đàm Hi muốn dạo chợ đêm, nhưng lúc này không sớm cũng chẳng muộn, khá khó xử.
“Sao đây?” Cô nhìn anh.
“Đi một vòng phố Giang Tân trước đã.” Khi về vừa kịp lúc.
Đàm Hi nhảy lên, hôn vào má anh một cái, sau đó cọ cọ, “Sao anh lại tốt thế nhỉ? Yêu anh chết mất…”
Anh nở một nụ cười nhạt, nhưng biến mất rất nhanh sau đó.
Gió sông xào xạc, bóng cây um tùm.
Con đường thẳng tắp trải dài về phía trước, Đàm Hi chỉ vào bãi cát Giang Tân, “Chúng ta đi xem thử đi…”
Lục Chinh không nói gì, nhưng vẫn ngừng xe.
Đàm Hi vui vẻ vòng qua ghế sau, đổi sang chiếc dép lê mua ở siêu thị lúc nãy, để lộ ra năm đầu ngón chân xinh xắn, kéo theo anh chạy về phía bãi cát.
Đang vào mùa hè nên không ít người ra đây hóng gió sau khi ăn tối xong, có các cụ già quạt tay tán gẫu, các cặp đôi nắm tay nhau dạo bước.
Trêи bãi cát, có một đám trẻ con đang dùng xẻng nghịch cát, đứa này nắm một cây, đứa kia hất một cây, tiếng cười vọng ra rất xa.
Đàm Hi đi dép lê hở ngón, chỉ cần xắn gấu quần lên là có thể bước xuống.
Lục Chinh thì lại không được, anh mang giày da, chỉ cần bước xuống, khi nhấc lên sẽ toàn là cát.
“Em đi đi, anh đợi ở trêи này“.
Đàm Hi bĩu môi, một mình cô đi thì có ý nghĩa gì chứ?
“Hay cởi giày ra đi? Em cũng sẽ cởi cùng anh!” Vừa nói vừa cởi đôi dép lên dưới chân ra, chân trần bước đi trêи mặt đường xi măng.
Ối, khá là nóng…
Ánh mắt của anh nghiêm lại, bế ngang cô lên, “Không cần bàn chân nữa chứ gì?”
Đàm Hi với lấy cổ anh, ôm chặt, “Cùng đi đi, một mình em thì chán lắm. Lục Chinh… A Chinh …”
Cuối cùng vẫn không chống lại được tư thế nhu tình của cô, chỉ đành đồng ý trong sự bất lực.
Cho nên, Nhị gia cao quý cứ thế cởi giày tháo tất trước mặt đám đông, lộ ra bàn chân to, bị Đàm Hi kéo đi chạy như điên trêи bờ cát, mất hết hình tượng.
“Thời gian chơi như vậy là đủ rồi.” Anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Đi thôi.”
Đàm Hi xử lý sạch mớ cát ở kẽ chân, lúc cúi đầu, phát hiện ra ống quần của anh bị cụp xuống, cô ngồi xổm xuống, giơ tay ra xắn lên giùm anh.
Vừa ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt ám trầm sâu xa của anh, bên trong có một sự phức tạp khó