Cuối cùng, gia chủ Lục Chinh lên tiếng: “Sau này không được nhận quà nữa.”
Cô bé tội nghiệp vô cùng: “… Vâng.”
Đàm Hi xoay sang nhìn A Lưu: “Nói này con trai ngoan, con có nhận được quà gì không?”
“Nhận được ạ.”
“Ở đâu?”“Thùng rác của trường.”
Ngô Hạ tủm lấy ống quần của Đàm Hi: “Mommy! Mommy! Con nói cho mẹ nghe, em trai vừa vào lớp là đã có rất nhiều các bạn nữ vây lấy em ấy. họ đều chảy nước bọt cơ. Họ cũng nhét quà vào người em trai, còn nhiều hơn cả con nữa!”
Đàm Hi: “…” Vì thế, bé cưng à, con đang mách lẻo đúng không?
A Lưu lạnh lùng nhìn cô bé con: “Đồ ngốc!”
Ngày hôm sau, ăn xong buổi sáng, một nhà bốn người đúng giờ ra khỏi nhà.
“Mommy, tạm biệt!”
“Ba, con vào đây.”
Chào hỏi xong, hai chị xem mang cặp sách đi về hướng của giáo viên.
“Lục Tổng, Đàm Tổng!” Linda vẫn tay từ xa. Sau lưng chị ta có một người đàn ông, anh ta đang dắt tay một đứa bé gái.
“Đình Đình, gọi chú với dì đi nào.”
Cô bé mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, làm tôn lên nước da trắng nõn của mình, đôi mắt to tròn cứ như biết nói chuyện vậy. Lúc này cô bé đang tò mò quan sát hai người đàn ông và phụ nữ ở trước mặt. Đột nhiên cô bé nở nụ cười: “Chú đẹp trai, dì xinh đẹp!”
Đứa bé ba tuổi, mới lớn tí ti, nhưng đã biết “trông mặt đặt tên” rồi.
“Ngoan.” Đàm Hi bật cười, xoa đầu cô bé, nói với Linda: “Hôm nay đến báo danh?”
“Nhập học thử trước đã, nếu không có vấn đề thì có thể học tiếp ở đây.”
Đàm Hi nhướng mày: “Phía trường học không biết hai người là…”
“Không có, hiệu trưởng rất khách sáo, bảo Đình Đình trực tiếp vào học, nhưng tôi và ba đứa bé thấy ngại nên nói họ cứ làm theo thủ tục. Vả lại Đình Đình nhà chúng ta rất thông minh, có đúng không nào?” Câu cuối cùng Linda hỏi con gái.
Cô bé cười khanh khách, sau đó gật đầu đầy nghiêm túc: “Đúng rồi ạ! Đình Đình thông minh!”
“Không biết ngại mà…” Linda mỉm cười, “Nói ra thì chuyện này vẫn phải cảm ơn Lục Tổng.”
Vẻ mặt Lục Chinh lạnh nhạt: “Chuyện cỏn con thôi.” Nói xong, anh ôm lấy Đàm Hi, “Chúng tôi đi trước đây.”
“Vâng, tạm biệt.”
8 giờ 30 phút, Đàm Hi xuất hiện tại tầng 27 của tòa nhà Thịnh Dụ. Lâm Tâm đi theo sau, báo cáo xong xuôi lịch trình của ngày hôm nay. Anh ta bỗng khựng lại, “… Hôm qua cô kêu tôi đi điều tra tình hình tài vụ và hướng đầu tư của Trương Tổng thuộc Công ty Nhu yếu phẩm Cơ Linh, đã có manh mối rồi.”
“Nhanh như thế sao?” Đàm Hi đẩy cửa vào văn phòng, tiện tay đặt túi lên giá đựng đồ, rồi cởi áo khoác xuống.
Lâm Tầm nhận lấy, móc lên giá treo đồ.
“Điều tra được gì rồi? Nói ra nghe thử.”
Lâm Tâm đưa tài liệu qua, “Trương Như Thu nhắm đến một công ty nhu yếu phẩm có tên là Phúc Tường.”
“Mượn vỏ?”
“Không, bà ta muốn mua lại.”
Đàm Hi bất ngờ: “Mua lại? Dùng Cơ Linh?”
“Không phải, trong tay bà ta vẫn còn một công ty vỏ bọc khác là Nhu yếu phẩm Thụy Lệ, và đã tung ra tin muốn thu mua Phúc Tường rồi.”
“Công ty vỏ bọc thu mua công ty đã lên sàn?! Ha… bà là rốt cuộc muốn làm gì đây?”
“Tôi còn điều tra được, người đại diện trêи pháp luật của Thụy Lệ không phải là Trương Như Thu mà là Đàm Vi con gái của bà ta.”
“Đàm Vi…” Đọc thầm cái tên đã lâu không gặp kia, khuôn mặt Đàm Hi xuất hiện biểu cảm quái dị.
Ba năm trước, Đàm Vi tốt nghiệp học viện hí kịch Giang Châu, chính thức bước chân vào giới giải trí.
Cô ta