“Cũng nên nghiêm túc tìm một cô vợ rồi.” Tống Thanh nói một câu kinh người.
“Khụ… Khụ khụ…”
“Ăn chậm thôi, đầu có ai giành với con, lớn già đầu rồi mà còn mắc nghẹn?” Bàng Bội San vừa cằn nhằn vừa vỗ lưng cho con trai.
Tổng Bạch bị sặc hai má đỏ bừng. Anh vốn đã trông trắng trẻo sạch sẽ, khi bị sặc lại trong ngây thơ đáng yêu.
Tống Thanh không kiềm chế được, nhéo mặt anh ta một cái.
“Cậu bé ngoan, đáng yêu thật.”
Tổng Bạch có biểu cảm như bị sét đánh.
“Mẹ.” Tống Thanh1xoay sang nhìn Bàng Bội San, “Mẹ vẫn luôn lo lắng chuyện chung thân đại sự của anh trai, mẹ đừng quên nhà chúng ta vẫn còn một cậu trai độc thân đấy nhé.”
Tổng Bạch: “Cộng thêm một nữ thanh niên lớn tuổi ế chỏng ế chơ.”
Tống Thanh: “…”
Biểu cảm nghĩ ngợi của Bàng Bội San càng đậm hơn, nhìn dáng vẻ thì đã bị lay động rồi.
“Bạch Bạch à, chị con nói cũng không phải không có lý.”
“Hả?”
“Người đàn ông lên 30, đúng là nên nghĩ đến chuyện kết hôn rồi.”
Da đầu Tổng Bạch tê8dại: “Mẹ, mẹ đừng dọa con.”
Tròng mắt Tống Thanh xoay vòng: “Cứ chọn Nhiễm Dao đi, cô gái xinh xắn rất xứng đối với chàng đẹp trai như hoa nhà chúng ta, tuổi tác tương đồng, chiều cao phù hợp, gia thế cũng tương xứng.”
“Chị… chị đừng dọa em.” Vẻ mặt Tổng Bạch khϊế͙p͙ sợ.
Nếu thật sự có gì với Nhiễm Dao, anh Cả chắc chắn sẽ dùng dao chém chết anh ta.
“Nói bậy bạ gì đó? Nhiễm Dao có chỗ nào không tốt chứ? Xinh đẹp hào phóng, duyên dáng đáng yêu, nếu hai em2sinh con chắc chắn