“Lục Soái cho cậu đi dễ dàng như thế à?”
“Có con tin ở đó, anh ấy sợ gì chứ?”
“Con tin?” Nhiễm Dao chớp mắt, “Đừng nói là hai đứa nhóc đó nhé?”
“Cậu thấy sao?” Mày kiếm khẽ nhướng lên, uyển chuyển phong lưu.
Nhiễm Dao chặc một tiếng: “Chẳng có ai làm mẹ giống như cậu cả.”
Nửa tiếng sau, máy bay lao lên không trung, bay đến một nước khác bên bờ đại dương.
8 giờ tối, giờ New York, sân bay quốc tế Kennedy.
Đàm Hi ngủ một giấc trêи máy bay, tinh thần tỉnh táo.Nhiễm Dao kéo vali, vừa đi vừa gặm bánh mì.
Hai người check in ở một khách sạn lân cận, đặt thẳng phòng gia đình, hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một toilet, một ban công, và cả khoang ngắm cảnh đi kèm với kính viễn vọng quan sát thiên văn.
“Uống một ly?” Đàm Hi mặc đồ tắm, nhìn thẳng về phía quầy bar.
Nhiễm Dao vứt khăn lông lau tóc đi, ngồi lên ghế cao, vắt chéo chân, để lộ ra một khúc trắng nõn: “Uống chứ!”
Đàm Hi lấy hai chiếc ly đế cao, dùng khăn lau sạch.
“Dụng cụ khui nắp, cho cậu.” Nhiễm Dao ném tới.
Đàm Hi chụp lấy, cắm vào nút bần rồi rút ra, chỉ nghe thấy một tiếng “nóc” vang lên.
Mùi rượu thơm phức lan tỏa bốn phía.
Nước rượu màu đỏ cuộn nhào trong ly, nương theo động tác lắc nhẹ, càng phát ra hương thơm nồng nàn.
“Này.” Đàm Hi đưa qua.
Nhiễm Dao nhận lấy, khẽ ngửi, sau đó ngẩng đầu lên, chiếc cổ trắng tuyết tạo thành một đường cong xinh đẹp.
Đàm Hi nheo mắt, “Biết uống rượu từ khi nào đấy?”
“Ừm… quên rồi…”
“Cheers!”
“Cạn ly!”
Vốn nghĩ rằng muốn đổi múi giờ rất khó, nhưng sau khi uống hai ly rượu mọi thứ đều trở nên rất dễ dàng.
Khi tỉnh dậy, trời đã sáng trưng.
Đàm Hi đang chuẩn bị vươn vai, tay phải bỗng