Amy nghĩ, nếu đổi lại là cô ta thì cô ta cũng sẽ bỏ Thế Kỷ chọn Tinh Huy. Dù sao, không ai muốn sống dưới trướng bạn trai cũ khốn nạn của mình… như thế thì ức chế lắm!
Văn phòng chìm trong im lặng. Một lúc lâu sau, Chu Dịch lên tiếng: “Chuyến bay khi nào?”
“Sáng nay.” “…” Mẹ nó bây giờ đã là buổi chiều rồi!
Amy ngoảnh mặt đi, không nhìn vẻ mặt xanh lè của hắn nữa. Hàn Sóc ra đi vội vàng. Đàm Hi và Nhiễm Dao không kịp tiễn. Cô đã bỏ lại tất cả hướng về tương lại một cách rất dứt khoát tiêu sái.
Hai ngày sau, Ins của Hàn Sóc có cập nhật trạng thái mới, trong đó đăng tải một tấm hình chụp bên bờ biển, đi kèm với một dòng status bằng chữ phồn thể.
“Hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp, bất phá lâu lan chung bất hoàn.” *Trăm chiến trêи cát vàng thủng áo giáp, không phá giặc Lâu Lan quyết không về. (Một câu thơ trong Tòng quân hành.)
Khi Chu Dịch nhìn thấy đã trầm mặt một lúc lâu, sau đó gọi vào số điện thoại nội bộ: “Hủy vé máy bay ngày mai.” Thư ký vẫn còn đang ngơ ngác thì đầu dây bên kia đã cúp rồi.
Không đi… Morocco nữa?”
Tâm tư của ông chủ thật khó đoán, dao động cảm xúc còn thất thường hơn cả khi phụ nữ đến ngày đèn đỏ.
Mùa hè dần trôi qua, mùa thu đã sắp đến.
Phòng làm việc March bận rộn chuẩn bị cho thời trang thu, Nhiễm Dao bận tối mặt tối mày.
May mà bản vẽ thiết kế đã làm xong trong hai tháng trước, nhiệm vụ trước mắt bây giờ là chỉnh sửa chi tiết và hối thúc công xưởng may xong thật nhanh. Nhờ vào khả năng hút tiền siêu mạnh mẽ của Hạ Hạ đáng yêu, poster và catalogues vừa tung ra, tình hình dự báo doanh thu vượt qua dự kiến, lô hàng đầu tiên được bán hết sạch, khí thế này chẳng khác nào châu châu ùa đến, thấy cái nào ăn được là nuốt hết vào bụng. Mắt thấy một ít hàng tồn kho cuối cùng sắp không thể chống đỡ được, hết cách, chỉ đành vùi đầu vào may gấp.
Nhưng quy mô của nhà xưởng đang hợp tác có hạn, không thể nhận một lượng lớn đơn đặt hàng gấp như thế, Nhiễm Dao chỉ đành phải thử đi liên lạc với xưởng may mặc khác. Chạy không ít nơi, đều nói năng lực có hạn. Chạy suốt một tuần lễ, mỗi ngày cô chỉ có thể ngủ bốn tiếng đồng hồ, vừa phải quan sát tiến độ, vừa còn phải tìm xưởng may thích hợp. Buổi trưa đa số đều giải quyết trong xe, nào là mì, cơm chiên, hoành thánh… miễn là có thể lắp đầy bụng là được. Suốt mấy ngày như thế, cô gầy đi không ít, quầng thâm mắt càng ngày càng đậm. Tháng trước Sở Kiều đã bắt đầu tham gia lớp tập huấn thi nhân viên công chức quốc gia, phần thi viết trêи cơ bản không có vấn đề gì, chủ yếu là đào tạo kỹ thuật phỏng vấn.
Trở về từ thành phố Q, vừa xuống sân bay đã chạy thẳng về phòng làm việc của Nhiễm Dao.
“Lộ Lộ!” “Ý? Anh sở à, lâu rồi không thấy anh đến đây, tìm Nhiễm Tổng sao?”
Sở Kiêu nhìn xung quanh: “Cô ấy đâu?”
“Ra ngoài rồi.”
“Đi đâu rồi?”
“Ở chỗ công xưởng ngoại ô phía Tây.” Anh ta cau mày, đi xuyên qua Lộ Lộ, sải bước bỏ đi. Lúc xuống lầu, bậc cầu thang gỗ bị anh ta giẫm kêu lạch cạch. Lộ Lộ ngơ ngác, hình như… có vẻ rất tức giận?
Lái xe đến ngoại ô phía Tây, một chuỗi các công xưởng lướt qua ngoài cửa sổ, Sở Kiêu bực bội đập vô lăng, “Chết tiệt…”
Nhiều nhà máy như thế, rốt cuộc Nhiễm Dao đang ở đâu? Bỗng nhiên, bên đường có một chiếc xe quen thuộc đập vào mắt, anh ta thở phào, tấp xe vào. Vừa hay gặp phải nhiễm Dao bước ra từ phía nhà máy đối diện. Cô bắt tay với một người đàn ông trung niên đầu to tại béo, nở một nụ cười hết sức tươi tắn.
Vô cùng hấp dẫn mê người.
Sở Kiều đi thẳng qua đó, Nhiễm Dao kinh ngạc: “Sao anh lại đến đây?”
“Đây là?” Người đàn ông trung niên nhìn Sở Kiều. Chữ “bạn” sắp được thốt ra thì bả vai bỗng nặng trĩu, Nhiễm Dao sửng sốt, ánh mắt thắc mắc khó hiểu, người này lại lên cơn điên gì đây?
Sở Kiều không nhìn cô, mà quan sát người đàn ông trung niên kia: “Khụ! Chào ông, tôi là bạn trai của cô ấy.” Nhiễm Dao: “”
Ánh mắt của người đàn ông trung niên kia bỗng dưng thay đổi, nhìn Nhiễm Dao bằng ánh mắt sâu xa khó dò. Ông ta cảm thán: “Dao Dao cũng đã lớn rồi, tốt thật…”
Giọng điệu này… Sở Kiêu ngơ ngác, anh ta đã hiểu lầm gì rồi đúng không? “Ha ha ha….” Sau khi đi khỏi nhà máy một khoảng xa, Nhiễm Dao không nhịn nổi nữa, cô ngả người ra sau, bật cười lớn tiếng. Sở Kiều đỏ mặt, lúng túng không thôi. “Em cười đủ chưa?” Anh ta tỏ vẻ hết cách rồi.
“Cười… cười thêm chút nữa… Ha ha ha…anh quả thật… rất buồn cười đó biết không?” “Im đi! Không được cười!”
“Khụ! Thêm ba giây nữa… Ha ha ha…”
Vẻ mặt Sở Kiêu đen thui. Cuối cùng, Nhiễm Dao hít thở sâu, ngừng cười: “Được rồi, được rồi, không cười không cười nữa. Không phải anh đang tham gia tập huấn sao? Sao giờ lại ở đây?” “Tập huấn kết thúc rồi.” “Ồ.”
“Còn chẳng biết đến sân bay đón anh!”
“Anh có nhắc đến đâu.”“Này!” Sở Kiêu gào lên, “Em để tâm một chút được không hả? Làm gì có ai tự đi nhắc chuyện này chứ?”
“Tôi lại không biết số chuyến bay của anh…” “Bỏ đi!” Vẻ mặt buồn bực.
Khi còn ở nước ngoài, đầy phụ nữ theo đuổi anh ta, sao lại đụng phải người thờ ơ thế này?
Nhiễm Dao “ở” một tiếng, móc chìa khóa xe ra. “À…” Sở Kiều chủ động lên tiếng, “Sao em lại chạy đến khu ngoại ô phía Tây này vậy?”
Vùng này không những loạn mà còn phức tạp, kiểu người gì cũng có.
“Nhà xưởng lúc trước không thể nhận một lượng đơn hàng lớn nên chỉ đành tìm nhà xưởng khác. May mà…” Nhiễm Dao thở phào, hai mắt sáng rực, “Cuối cùng cũng đã xử lý xong rồi”
“Cái ông mập lúc nãy…”
Nhiễm Dao trừng mắt nhìn anh ta: “Ông mập gì chứ? Đó là cha của bạn học của tôi, phải gọi là chú!”
“Có quan hệ khá tốt với em đó chứ!”
“Tất nhiên rồi! Trước đây đến nhà bạn học ăn cơm, chú ấy rất nhiệt tình, nấu cơm cũng rất ngon. Tôi còn nghĩ rằng chú ấy là đầu bếp cơ, thật không ngờ chú ấy lại mở xưởng may.” “… À.” Hóa ra chỉ là một sự hiểu lầm buồn cười.
Nhiễm Dao