Tiểu tiên nữ đã từng có bạn trai?
Một tiểu tiên nữ ngoan ngoãn, đáng yêu như thế…
“Anh để ý sao?”
“Hả?” Sở Kiều hơi ngơ ngác.
Nhiễm Dao nhẫn nại nhắc lại: “Anh để ý đến chuyện tôi từng có bạn trai ư?”
Sở Kiều lắc đầu, đáp thật lòng: “Không để ý đâu.” “Nhưng biểu cảm lúc nãy của anh… không giống như không để ý đến.” Lúc này, cô nhìn chằm chằm vào anh ta, ánh mắt thăm1dò, bình tĩnh đến mức không thể tin được.
Sở Kiều gãi đầu, đây là động tác chỉ xuất hiện khi anh ta lúng túng.
“Ai mà không có quá khứ chứ? Không đến mức để ý, nhưng anh thấy… hơi tiếc nuối.”
“Tiếc nuối điều gì?”
“Tất nhiên là không gặp em sớm hơn!”
Nhiễm Dao nhất thời sửng sốt.
Sở Kiêu phấn chấn trở lại, càng nghĩ càng cảm thấy là như thế, “Em nghĩ đi, nếu anh ở lại trong8nước học thạc sĩ, chúng ta đều ở thủ đô, thế nào cũng sẽ nảy sinh tình cảm, làm gì có cửa cho bạn trai cũ của em nữa chứ?” Nhiễm Dao bị chọc cười bởi biểu cảm nghiêm túc của anh ta, “Tôi học đại học ở Tân Thị, cũng đâu có ở thủ đô đầu!”
“Chuyện này…” Sở Kiều xua tay, “Không hề quan trọng!”
“Hả?”
“Điều quan trọng là, bây giờ anh đang tỏ tình với em.”2Mắt Nhiễm Dao lấp lánh.
Sở Kiều không cho cô cơ hội đánh trống lảng, “Anh không cần biết trước đây em có bạn trai hay không. Anh chỉ quan tâm bản thân anh có thể trở thành bạn trai của em hay không. Nếu anh đã mất đi cơ hội trở thành mối tình đầu của em thì xin em hãy trở thành mối tình đầu của anh, có được không?”
Nhiễm Dao kinh ngạc, trừng to hai4mắt: “… Tình… đầu?”
“Khụ! Không được cười!” Cố gắng buông lời dữ tợn, nhưng gò má đã đỏ bừng, “Sao em… không nói gì? Ngơ người rồi à?”
Anh ta giơ tay ra, lắc qua lắc lại trước mặt cô. Nhiễm Dao mím môi, ánh mắt sâu xa: “Tôi sợ sau này anh sẽ thấy hối hận.”
“Không thể nào!” Khí phách của thiếu niên, ánh mắt chắc nịch.
“Được rồi.” Nhiễm Dao đột nhiên mỉm cười, núm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện.
Sở Kiêu ngơ ngác, “Em em em… nói gì?” “Em nói, được rồi, em đồng ý làm bạn gái của anh, à… còn cả tình đầu nữa.”
“Yes! Yes! Oh Yeah!” Sở Kiều vui đến mức nhảy cẫng lên, hôn một cái thật kêu lên mặt cô, “Dao Dao, anh anh anh… hạnh phúc quá đi mất!” Nhiễm Dao vuốt ve chỗ bị anh hôn, nụ cười tuôn ra từ đáy mắt. Mang theo vài phần xấu hổ, xen lẫn chút ít dịu dàng, nhàn nhạt, bình lặng, như mặt nước lăn tăn, trong veo lấp lánh.
Cô nghĩ, đã đến lúc xuất phát lại từ đầu rồi.
Bắt đầu cũng không hề khó khăn như trong tưởng tượng, như vậy rất tốt… Ăn xong, tính tiền, đến khi ra khỏi cửa nhà hàng, Sở Kiều vẫn thấy bước chân lâng lâng, cơ thể lơ lửng trêи mây, mọi thứ cứ như giấc mơ, quá đỗi không chân thực!
“Dao Dao, em làm bạn gái của anh thật sao?” Cô lắc lắc hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau của hai người, “Đồ ngốc!”
“Hề hề… anh ngốc mà.”
Vừa tức, vừa buồn cười. Sở Kiều thì lại nhìn đến ngơ ngác, lúng túng lên tiếng: “Em… cười lên, trông thật đẹp.”
Đôi gò má