Sau khi từ trong thư phòng đi ra, trong lòng Đàm Hi đã tích đầy một bụng tức tối rồi.
Cô không phản cảm việc Lục Chinh ghen, ngược lại còn rất thích bộ dáng tức tối đó của anh, nhưng cô không thể nào chấp nhận được cách nói năng của người này, dạy cô như dạy con cháu nhà mình ấy!
Làm ơn đi, cô đâu còn là trẻ con ba tuổi ranh nữa đâu, ok?
Còn chuyện cô và Thời Cảnh, Đàm Hi thừa nhận, mình có ấn tượng khá tốt về ông anh họ quân nhân này, hơn nữa lúc mẹ hấp hối cũng đã dặn dò, cho nên cô muốn thử sống chung hòa bình với anh ấy.
Sau lại phát hiện, người này cũng rất hợp với mình.
Ví dụ như ngồi không ngồi cho tử tế, đứng chẳng đứng cho ra hồn; ví dụ như khẩu vị cũng khá nặng, đặc biệt thích cay; lại ví dụ như, cùng thích Phi Thành Vật Nhiễu…
Nếu nói, ngay từ đầu là xuất phát từ huyết thống thì sau một hồi tiếp xúc, Đàm Hi lại càng thích coi anh ta như bạn bè hơn.
Mà cảm giác của Thời Cảnh với cô nhóc này cũng cực kỳ phức tạp.
Đầu tiên, là tò mò. Không biết cô nàng có thể làm Lục Chinh mê đắm này là thần thánh phương nào?
Còn nữa, là kinh ngạc. Xinh đẹp, nhưng nói chuyện lại rất thô tục, tính cách thì càng không thể nào ngửi nổi.
Cuối cùng, là vì thưởng thức.
Đúng thế, anh ta rất thưởng thức Đàm Hi. Tuổi còn trẻ mà có thể sống thành như vậy, hoạt bát đáng yêu hơn con gái, ung dung hơn đàn ông, nhìn thì tưởng cà lơ phất phơ nhưng thực ra lại rất có đầu óc.
Mặc dù không biết giữ mồm giữ miệng, giọng điệu thì vừa gai góc vừa nóng nảy, nhưng lúc nào nên nói cái gì, nên tỏ thái độ gì với mỗi loại người như thế nào, cô đều rất rõ ràng.
Người không thông minh thì thường lại tự cho là mình thông minh.
Người tự cho mình là người thông minh thì thường mắt cao hơn đỉnh.
Chỉ có người thông minh thực sự mới có thể biết được lúc nào nên hồ đồ.
Thời Cảnh luôn cảm thấy cô nhóc này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, dù sao anh ta cũng không đoán nổi, cảm giác này chỉ xuất hiện khi anh ta đối mặt với Lục Chinh mà thôi.
Lão Lục dùng sự lạnh nhạt làm áo choàng, mà Đàm Hi lại ngụy trang bằng nụ cười tươi.
“Này, anh chết chưa thế?” Đàm Hi không thoát được khỏi cái nắm tay của ai đó nên chỉ có thể mở miệng hỏi.
Khóe miệng Thời Cảnh giật giật, xua tay, ý bảo mình không sao, trong lòng lại suy nghĩ: Con bé này mà mở miệng thì không bao giờ nói được một câu nào hay ho cả.
Ánh mắt Lục Chinh càng tối hơn, vẫn giữ nguyên hành động túm chặt cổ tay cô, đứng yên tại chỗ, tựa như muốn hóa thành một pho tượng.
Trong đáy mắt ngoại trừ lửa giận ngùn ngụt thì còn có vài phần oán trách như một học sinh bị uất ức, tôi nhìn em bằng ánh mắt trông mong đến khi em chột dạ!
Lời ngầm hiểu là: Thiếu gia có nỗi khổ trong lòng nhưng thiếu gia đây không nói, muốn chờ đến khi em nhận ra sai lầm sẽ chết vì quá hổ thẹn.
Đàm Hi không nhịn nổi, bật cười một tiếng.
Mặt Lục Chinh không có xúc cảm gì nhưng cằm lại căng thẳng trong vô thức.
Thời Cảnh nhìn Đàm Hi như nhìn người ngoài hành tinh, lúc này mà còn cười được à?!
Cũng quá bình tĩnh rồi đấy.
иɦũ ɦσα Trương nghe tiếng nên cũng chạy tới, thấy không khí giữa ba người có vẻ không hay ho gì thì tức khắc cảm thấy ngại ngùng.
“Cậu… cậu chủ, cô chủ, nếu không ăn thì cơm canh sẽ nguội mất.”
Thời Cảnh mấp máy cánh môi, anh ta muốn khuyên nhưng chỉ sợ lại đổ thêm dầu vào lửa.
“Cậu ra ngoài đi.”
“Kẹo Thập Cẩm, đi ăn cơm đi.”
Hai người gần như cùng lên tiếng một lúc, liếc nhìn nhau rồi lại nhanh chóng ngó lơ.
Thời Cảnh trố mắt, bị đuổi rồi à?
Sau một lúc lâu mới lúng ta lúng túng ừ một tiếng rồi xám xịt chạy biến đi.
Lục Chinh: “Đóng cửa lại.”
Thời Cảnh: “…”
Cô nàng Đàm mím môi, thực ra khi bình tĩnh lại và suy nghĩ thì thấy cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả.
Nếu ngồi xuống mà nói chuyện tử tế thì xem ra vẫn còn có đường cứu vãn.
Hai người đều nghĩ như thế nên mới đuổi cái bóng đèn sáng lóa là Thời Cảnh đi.
“Buông tay.” Nháy mắt khi cửa khép lại, Đàm Hi lạnh nhạt lên tiếng, tầm mắt dừng ở cái cổ tay đang bị túm chặt của mình.
Người đàn ông thả lỏng bàn tay, đi tới bên cửa sổ, đứng nghiêng người dựa vào tường.
Đàm Hi đi tới trước mặt anh, nghĩ một chút rồi thử thò tay nắm lấy tay anh.
Anh không tránh đi.
Bỗng dưng, nhẹ thở dài: “Xin lỗi, vừa rồi em hơi nóng nảy.”
Đàm Hi cũng không để ý tới chuyện mình chịu thua trước, hiếu thắng là một chuyện nhưng không phải lúc nào cũng có thể giải quyết mọi chuyện bằng sự hiếu thắng đó, những lúc quan trọng cũng nên mềm một chút, có lẽ kết quả sẽ khác ngay.
Cũng như năm đó, khi biết mình bị đưa vào vòng điều tra, nếu cô vững vàng, cố gắng chu toàn thì chưa chắc đã không có đường sống, nhưng rốt cuộc tuổi trẻ nóng nảy, nghĩ tới việc cả quãng đời còn lại của mình phải đối mặt với song sắt của nhà tù, sao cô có thể cam tâm được chứ?
Kết quả, đầu óc nóng lên, cô liền chuồn luôn, vừa lúc cho đối phương cơ hội giết người diệt khẩu.
Hối hận thì đã muộn.
Lục Chinh nghe thấy vậy thì vẻ mặt cũng mềm xuống, sườn mặt căng thẳng cũng dần hòa hoãn lại.
Thực ra, anh cũng biết giữa nhóc con này và Thời Cảnh sẽ chẳng có gì, nhưng anh muốn mượn cơ hội này để diệt bớt nhuệ khí của cô mà thôi, sau đó nghe thấy cô giận dỗi bỏ ăn, anh mới bắt đầu tỏ thái độ như thế.
Nói đến cùng, anh cũng rất thương con búp bê sứ nũng nịu này, nhưng chuyện liên quan tới mặt mũi đàn ông thì sao có thể thỏa hiệp được, huống chi còn có cái thằng trẻ trâu Thời Cảnh kia ở đây, có đau lòng mấy cũng phải nhịn lại.
Giờ thấy cô đã chủ động nhận thua, một luồng ấm áp lập tức lấp đầy trái tim, áy náy cũng theo đó mà tới.
Anh so đo với một cô nhóc làm gì chứ?
“Hi Hi, anh…”
Đàm Hi nghịch ngợm bàn tay của anh, ánh mắt lại chẳng rời khỏi gương mặt anh một khắc nào, thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi, ánh mắt hối hận và xấu hổ chân thành của anh, sự tức giận trong lòng cô liền tan biến hết.
“Anh làm sao?” Cô