Nửa đêm, Đàm Hi bắt đầu đau bụng.
Lăn qua lăn lại trêи giường, lúc đầu còn cố gắng nhịn, nhưng càng về sau thì bụng càng như bị trúng một cú đấm ngầm, vừa đau vừa nặng nề.
“A…” Đau bụng kinh đáng chết này!
Lật chăn, xuống giường, vừa mới chạm chân xuống đất thì hai chân đã mềm nhũn, suýt chút nữa ngã nhào.
Nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng.
Ôm bụng đi ra bếp, rót một cốc nước ấm, cầm trong tay, nhiệt độ từ cốc truyền qua đầu ngón tay rồi lan ra toàn thân, lúc này cô mới thở phào một hơi.
Uống xong, về phòng ngủ.
Vừa mới nằm xuống lại bắt đầu đau, “Mẹ kiếp!”
Tay chân lạnh ngắt, sau lưng toát mồ hôi, Đàm Hi bò dậy mở điều hòa, lại mở cửa sổ ra để thông khí, rất nhanh, nhiệt độ tăng lên, cô ngồi ở mép giường, mồ hôi chảy dọc sống mũi, vừa rồi còn rét run mà giờ lại bắt đầu khô nóng.
“Chết tiệt— Chết tiệt—”
Đá dép lê, cả người ngã nhào xuống giường theo hình chữ X, vùi đầu vào chăn— giả chết.
Cạch, có tiếng mở cửa.
Thân ảnh cao lớn đi tới bên mép giường, kéo người từ trong chăn ra, duỗi tay đẩy đám tóc lòa xòa tán loạn trêи trán thiếu nữ, “Hi Hi? Làm sao thế?”
“Đau…”
“Đau ở đâu?”
Đàm Hi cầm tay anh đặt trêи bụng mình, “Ở đây.”
“Ăn phải cái gì bị hỏng sao?”
“Không phải.”
“Trong nhà có thuốc, để anh…”
“Đừng, vô dụng thôi.”
Người đàn ông nhíu mày.
Đàm Hi xoắn ngón tay, “Thực ra, là đau cái đó…”
“Cái đó? Cái nào?”
“Thân thích.”
Người đàn ông ngẩn ra, tay đặt trêи bụng cô cử động, khẽ khàng xoa ấn, “Lần nào cũng thế này à?”
Trong căn phòng tối tăm, chỉ có ánh đèn đường mờ ảo hắt qua khung cửa sổ, vì thế Đàm Hi không nhìn thấy được vẻ mặt mất tự nhiên, xấu hổ và đỏ ửng của anh.
“Không, thỉnh thoảng mới đau thôi.”
“Thế phải làm thế nào?”
Đàm Hi híp mắt, “Anh xoa bụng cho em.”
“Thế này thôi hả?” Động tác của người đàn ông không dừng lại.
“Ừm.”
Sau một lúc lâu, Lục Chinh dừng lại, “Còn đau không?”
Không có tiếng đáp lại.
Anh khẽ gọi: “Đàm Hi?”
Đáp lại anh là hơi thở vững vàng của thiếu nữ.
Ngủ rồi.
…
Sáng hôm sau, Đàm Hi ngủ cho đến khi tự tỉnh lại.
Động cánh tay theo thói quen, duỗi người, lại cọ mặt vào gối bên cạnh một chút.
Ủa?
Hình như có gì đó không đúng.
Giây tiếp theo, bỗng dưng trợn tròn mắt, gương mặt ngủ trầm tĩnh của người đàn ông gần trong gang tấc.
Lông mi vừa dày vừa dài, mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt theo bản năng thành một đường cong khiến cho vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị và lạnh lùng.
Lòng bàn tay ấm nóng vẫn đặt trêи bụng cô, sự ấm áp lan tràn toàn thân, Đàm Hi thoải mái ưm khẽ một tiếng, bộ dáng lười nhác chẳng khác nào lúc Tiểu Nhị lên bờ phơi nắng cả.
Chồm lên, làn môi mềm mại dán lên mí mắt anh như chuồn chuồn lướt nước.
Đúng lúc lùi lại, sau cổ nặng trịch, bị ấn trở lại.
“Ưm… Anh giả vờ ngủ!”
“Em hôn trộm anh.”
“Ai bảo cậu hấp dẫn như vậy, cháu không cầm lòng được.”
Ánh mắt người đàn ông tối lại, hai tay vuốt trêи eo cô, Đàm Hi hơi nhột nên cười muốn trốn, giống như một con sâu lông xoắn tới xoắn lui.
Một tiếng kêu rêи, “Đừng… động.”
Đàm Hi chớp mắt, hình như vừa rồi cô đã đá phải một thứ gì đó… mềm mềm.
Cô duỗi tay sờ nhưng Lục Chinh lại né ngay, lạnh mặt, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo, “Một vừa hai phải thôi.”
“Keo kiệt! Sờ một tí cũng có đứt được đâu…”
Sắc mặt người đàn ông đen sầm.
Đàm Hi rụt tay lại, lè lưỡi, không dám tiếp tục nghịch ngợm nữa.
Thân thích vẫn chưa đi, tốt nhất đừng có trêu chọc người ta quá đáng quá, lỡ như không khống chế được mà lau súng cướp cò thì cô mới là người bị thiệt…
Hai người rời giường đi đánh răng rửa mặt, lúc mở cửa ra, điều khiển trong tay Thời Cảnh rơi xuống đất nghe “cạch” một tiếng.
“Hai, hai người…” Chẳng phải tách ra ngủ sao?
Lục Chinh không thèm để ý.
Đàm Hi cũng chẳng nói gì.
Hai người nắm tay nhau đi vào phòng bếp ăn sáng.
Toàn bộ buổi sáng, Thời Cảnh đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt cực kỳ quái dị và đầy vẻ hóng hớt.
Nhưng vô ích, hai người này vốn chẳng phải người bình thường, từ đầu đến cuối vẫn luôn tỏ vẻ rất tự nhiên.
Buổi chiều, Thời Cảnh đi, Lục Chinh lái xe chở anh ta tới bệnh viện quân khu, để một mình Đàm Hi ở nhà.
Dặn dò trước lúc chia tay.
“Nhóc con, em nhất định phải dạy dỗ lão Lục cho tốt vào, tên này quá độc ác!” Không ngờ lại đuổi anh ta đi!
Đàm Hi đồng tình sâu sắc, “Yên tâm đi!” Tôi sẽ làm anh ấy càng độc ác hơn.
Cứ thế, Thời Cảnh đi ba bước lại quay đầu nhìn một lần, nước mắt cá sấu không ngừng, cửa khép lại, rốt cuộc thế giới cũng được yên bình.
иɦũ ɦσα Trương bắt đầu nhanh nhẹn dọn dẹp vệ sinh, Đàm Hi nhàn rỗi không có việc gì làm nên cũng giúp một tay.
Hai người phụ nữ, tuy rằng tuổi tác chênh lệch khá nhiều nhưng vẫn có rất nhiều đề tài chung có thể nói cùng nhau.
“иɦũ ɦσα Trương ơi, cái bình hoa này để chỗ nào ạ?”
“Để tôi xem… À, cái này bày ở ô cuối cùng tại tầng thứ ba từ dưới lên chỗ quầy rượu.”
“Hình như иɦũ ɦσα rất quen thuộc nhỉ?”
“Tôi làm ở đây đã sắp được hai năm rồi, sao có thể không quen thuộc chứ?”
Đàm Hi khá giật mình, “Hai năm cơ ạ?”
“Thực ra, tôi tới đây làm bảo mẫu cơ, nhưng có lẽ cậu Lục không quen với cuộc sống có thêm một người nên liền đổi thành hình thức giúp việc theo giờ, có việc thì lại tới.”
Nhưng tiền lương không đổi, tất nhiên иɦũ ɦσα Trương vui vẻ chấp nhận rồi.
Cứ thế, bà không chỉ có thêm thu nhập mà còn có thể ở nhà trông cháu cho con cái nữa.
“Vậy bình thường anh ấy có về nhà ăn cơm không ạ?”
“Sao có thể chứ?” иɦũ ɦσα Trương thay vải bọc sô pha rồi nhét vào trong máy giặt, “Cậu Lục là người bận rộn, ban ngày lúc tôi tới đây quét tước rất hiếm khi thấy cậu ấy ở nhà lắm.”
“Thế cuối tuần thì sao ạ?”
“Thường thì cậu Lục sẽ về nhà cũ với ông cụ, bà cụ Lục.”
“иɦũ ɦσα cũng biết ông bà nội của anh ấy cơ ạ?”
“Trêи tủ đầu giường có ảnh chụp, lúc tôi quét tước dọn dẹp có nhìn thấy.”
“Ồ. Thế… anh ấy đã bao giờ dẫn người phụ nữ nào khác về đây ở qua đêm chưa ạ?”
иɦũ ɦσα Trương liếc nhìn cô, trong mắt đầy vẻ chế nhạo, “Cô Đàm cứ yên tâm đi, tôi làm việc ở đây gần hai năm rồi, cô là cô gái đầu tiên mà cậu Lục mang về nhà đấy!”
Đàm Hi chép miệng, rất tốt, người đàn ông này rất an phận đấy.
“… Lúc tôi thấy cô, suýt chút nữa kinh ngạc tới