Kỳ thật, đầu tháng 6 tham gia thi đại học xong, đến giữa tháng 6 là có thể tra kết quả thi ở trêи mạng, kế tiếp là kê khai nguyên vọng.
Thường thì các trường đại học, cao đẳng sẽ triển khai công tác tuyển sinh từ đầu tháng 7, điểm thi môn chuyên ngành của Đàm Hi rất cao nhưng điểm các môn văn hóa lại bình thường, miễn cưỡng có thể trúng tuyển chính quy, thế nên sau ngày 20 tháng 7 là cô đã tra được kết quả trúng tuyển của mình ở trêи mạng rồi.
Có điều thư thông báo trúng tuyển được gửi về Đàm gia, cô mãi vẫn không đi lấy.
Mắt thấy khai giảng tháng 9 đã sắp tới rồi, chỉ còn chưa tới 10 ngày nữa, dù cô không muốn về thì cũng không thể không quay lại đó một chuyến được.
Nếu chỉ là thư trúng tuyển thì cũng chẳng quan trọng lắm, nhưng cô vẫn còn để dụng cụ vẽ tranh, quần áo, còn có các giấy tờ chứng nhận quan trọng khác ở Đàm gia, thế nên không thể không đi.
Bữa tối rất phong phú, tay nghề của иɦũ ɦσα Trương không tệ, vì rất để ý tới khẩu vị của cô nên có hẳn hai món cay, cá chưng tương và sương sáo chua cay.
Sau khi ăn xong, theo thường lệ sẽ có một đĩa trái cây, Đàm Hi ăn hết sạch.
Khi иɦũ ɦσα Trương tới dọn bàn còn cười nói: “Nhìn thon thả như vậy, không ngờ ăn khỏe thế!”
Đàm Hi cười, đúng là cô có thể ăn rất nhiều.
Cũng may, cân nặng cũng không tăng, vẫn cứ yểu điệu, tinh tế trước sau như một.
Thu dọn xong bếp, иɦũ ɦσα Trương chuẩn bị ra về, Đàm Hi định giữ bà lại nghỉ ngơi một lát, rốt cuộc bận bịu cả một ngày, con quay thì cũng quay mỏi rồi ấy chứ.
“Không sao đâu, tôi quen cuộc sống ở nông thôn rồi, không làm gì còn ngứa tay ngứa chân ấy chứ. Hơn nữa, tôi cũng muốn về sớm một chút để trông thằng cháu nội nhà tôi, chắc chắn nó lại đang bướng bỉnh với mẹ nó đấy…”
Đã nói đến thế rồi thì Đàm Hi cũng chẳng tiện giữ bà ấy ở lại nữa, lúc bà ấy về còn nhét cho thêm một túi táo, lại lấy món gân sò khô lần trước mua trong siêu thị ra trút cho bà ấy nửa túi.
“Cô Đàm, thế này không được đâu…”
“Táo còn cả một hộp lớn, иɦũ ɦσα cứ cầm về dỗ cháu đi ạ. Gân sò khô cháu cũng chỉ thuận tay mua thôi, định nấu canh hoặc nấu cháo, nhưng mua nhiều quá, để lâu sợ mốc nên иɦũ ɦσα cứ cầm một ít về mà ăn.”
иɦũ ɦσα Trương cảm ơn rối rít, ra tới cửa vẫn còn gật đầu cảm ơn Đàm Hi.
Táo thì không quý, nhưng gân sò khô là thứ tốt, nếu là hàng chất lượng thì nửa túi cũng đã có giá tới cả trăm tệ rồi, con dâu bà rất thích nhưng vẫn chẳng bao giờ dám bỏ tiền ra mua.
Đàm Hi cười và tiễn bà ra tận ngoài cửa.
Thời gian vẫn còn sớm, mặt trời mới chỉ vừa xuống núi mà thôi.
Lúc trước khi còn ở biệt thự trêи núi, ăn cơm xong đều đi ra ngoài vườn đi bộ cho tiêu cơm, nhưng từ sau khi vào ở trong Bồng Lai, cô ngại phải thay quần áo mỗi lần xuống lầu nên càng lười nhác hơn.
Tính toán thời gian, cô rời khỏi Tần gia cũng gần một tuần rồi.
Đối phương không hề có bất kỳ động tĩnh nào, cũng chẳng thèm quan tâm cô đang ở đâu, có bị đói chết hay không, Đàm Hi hừ lạnh, thật đúng là cả một nhà đều máu lạnh vô tình như nhau.
Tần Tấn Huy dối trá, Lục Thảo tàn nhẫn, Tần Thiên Lâm cuồng bạo lực, Tần Thiên Mỹ thì chẳng cần phải nói, một con não tàn đúng nghĩa!
Còn về hai vợ chồng Tần Thiên Kỳ với Sầm Vân Nhi, tạm thời vẫn đang ở trong phạm vi cô có thể tha thứ, về sau thế nào thì khó mà nói trước được.
Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm.
Con người là một sinh vật phức tạp, lúc nào cũng có thể thay đổi được.
Thực ra, với Đàm Hi thì thái độ chẳng quan tâm này của Tần gia càng tốt cho cô thôi, cô càng vui vẻ tiêu dao, tự tại.
Có điều, lần này cô đã thực sự hiểu lầm cả nhà họ Tần đó rồi.
Từ sau khi Đàm Hi trốn nhà ra đi, Tần Thiên Lâm nghe anh trai mình phân tích xong thì luôn rơi vào trạng thái hỗn độn, chẳng chú tâm được vào chuyện gì, cũng chẳng buồn nói chuyện, con người luôn thích vui vẻ náo động lại đột nhiên trở nên trầm mặc, ít nói, quả thực làm cho những người biết hắn cảm thấy sợ hãi.
“Mẹ, gần đây anh con có vẻ không ổn lắm!”
Lục Thảo tức đến nghiến răng: “Từ sau khi con bé kia đi, anh của con liền trở thành người không bình thường như thế đấy.”
“Con bé kia…” Tần Thiên Mỹ kinh hãi, “Ý mẹ là Đàm Hi á?”
“Cũng không biết con yêu tinh đó dùng thủ đoạn gì nữa, tự nó bỏ đi thì cũng thôi đi, còn câu luôn cả linh hồn của đàn ông theo! Đời trước của Tần gia chúng ta nợ nó cái gì hay sao mà ra nông nỗi này chứ? Nhất định phải làm cho cửa nhà không yên mới chịu dừng tay sao?”
“Mẹ, mẹ nói anh con… là vì Đàm Hi sao?!” Giọng Tần Thiên Mỹ cao vút, trong đáy mắt tỏ vẻ không thể tin nổi.
“Con nghĩ kỹ lại mà xem, anh con bắt đầu không ổn từ khi nào hả?”
Tần Thiên Mỹ suy nghĩ, rất nhanh, sắc mặt liền biến đổi, cuối cùng trở thành tái nhợt.
“Không, không thể nào… Sao anh con có thể coi trọng nó được chứ?”
Lục Thảo cười lạnh, “Năm đó, cái con đĩ họ Hề kia đi cũng không thấy Thiên Lâm mất hồn mất vía thế này. Đàm Hi đúng là có thủ đoạn, sao mẹ lại coi thường nó như thế chứ?”
“Mẹ, có phải mẹ nghĩ xa quá rồi không? Lần trước anh con uống say vẫn còn gọi tên Hề… con đĩ kia mà, sao có thể vì Đàm Hi mà biến thành cái dạng đó được chứ?”
“Con bé ngốc này, con đã quá coi thường tốc độ thay lòng đổi dạ của một người đàn ông, cũng đánh giá sự chung thủy của anh Hai con quá cao rồi.”
“Chẳng lẽ anh ấy thực sự thích… Đàm Hi ư?” Tần Thiên Mỹ nghẹn họng trân trối, đánh chết cô ta cũng không dám tin vào chuyện này!
Tại sao có thể như thế chứ?
Rõ ràng trong lòng anh Hai yêu người con gái khác, cưới Đàm Hi về chỉ để tra tấn thôi cơ mà!
Lúc trước còn đánh Đàm Hi tới mức phải nhập viện, lúc cô ta chạy vào phòng ngủ thì vẫn còn thấy dưới đất đầy máu tươi và mảnh kính vỡ.
“Có phải thích không thì giờ mẹ cũng chưa chắc được, nhưng có một điều tuyệt đối không sai, đó là anh hai con chắc chắn đã động lòng rồi.”
“Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây? Vất vả lắm mới đuổi nó đi được, chẳng lẽ còn phải tìm nó về sao?”
Lục Thảo nhớ tới việc này liền tức tối, trừng mắt hung dữ với con gái: “Đều tại con làm chuyện ngu xuẩn hết! Đặt một cái bẫy vô số sơ hở chờ người ta nhảy vào, giờ thì tốt rồi, không đánh chết được con rắn còn bị nó cắn