“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Giọng nói khô khốc, một cơn đau đớn từ chân phải truyền đến.
“Từ lúc nhập viện đến giờ đã là 22 tiếng rồi.” “Chu…” Đột nhiên dừng lại, “Con trai tôi đâu?” “Bị mất máu, hơn nữa còn viêm phổi nhẹ, đã sắp xếp cho cậu bé vào phòng chăm sóc đặc biệt, có nhân viên y tế chuyên nghiệp chăm sóc rồi, có thể liên tục theo dõi tình trạng sức khỏe của cậu bé.” Hàn Sóc gật đầu, thoáng thở phào, “Còn một người nữa…”
Cô y tá vô cùng lễ phép chờ cô nói xong.
“… Không sao chứ?” “Ý cô là ba của cậu bé phải không?”
Vẻ mặt Hàn Sóc cứng đờ, sau đó gật đầu.
Cô y tá cho rằng cô sợ mọi chuyện sẽ bị lộ ra nên lập tức trấn an: “Cô yên tâm đi, đây là bệnh viện tư nhân tốt nhất thủ đô, chú trọng sự riêng tư của người bệnh, có cơ chế bảo mật vô cùng nghiêm khắc.”
“… Ừ”
“Chân của ngài Chu bị rạn xương, hơn nữa đã truyền một lượng lớn máu nên đang nghỉ ngơi ở phòng bên cạnh.”
Hàn Sóc nhíu mày, “Là anh ta truyền máu cho A Thận sao?” Cô y tá gật đầu: “Ngài Chu là một người cha tốt.”
Cửa, lặng lẽ được đẩy ra.
Hàn Sóc ngồi trên xe lăn, không vội vã đi vào mà ngừng ở bên ngoài của một hồi lâu.
Dường như đang do dự, lại giống như lâm vào trầm tư.
Người nằm trên giường bệnh quay lưng, chỉ có thể nhìn thấy thân người nhô lên dưới lớp chăn bông, hoàn toàn không nhìn rõ mặt.
Hàn Sóc mím môi, chuyển động xe lăn tiến vào.
Ngoài cửa sổ, ánh bình minh màu quýt vừa ló rạng chiếu khắp thế gian.
“Anh tưởng là em sẽ không vào.” Người đang quay lưng ngủ say đột nhiên xoay người lại, mở miệng nói chuyện, đôi mắt trong sáng, hoàn toàn không có nửa phần nhập nhèm.
“Tại sao lại không vào chứ?” Hàn Sóc dịch chuyển xe lăn tới bên mép giường, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào người đối diện.
“Em ghét anh.” Hắn dùng câu khẳng định.
“Nói gì thì nói, anh cũng đã cứu tôi và A Thận.” Ánh sáng trong mắt Chu Dịch trở nên ảm đạm: “Ngoài cảm kích ra, chẳng lẽ không còn…”
“Tôi không muốn thảo luận vấn đề này.” Hàn Sóc quay đầu đi.
“Thật sự… không thể cứu vãn được gì sao?” Người đàn ông gằn từng chữ một.
Cô có thể cảm nhận được sự bị ai và thê lương trong đó nhưng lại chẳng biết phải đáp lại thế nào.
Thế nên, lựa chọn duy trì sự im lặng.
“Anh dưỡng thương cho tốt đi.” Hàn Sóc chuyển động xe lăn rời khỏi.
“Em đi đi… cứ việc đi đi… anh sẽ không từ bỏ.”
Người phụ nữ không dừng lại.
Chu Dịch nằm ngửa trên giường bệnh, nhìn chằm chằm lên trần nhà sáng choang, đột nhiên nở nụ cười.
Có vài phần ý vị đã đạt được mục đích.
Một tuần sau, A Thận lại có thể tung tăng nhảy nhót.
“Cẩn thận một chút! Miệng vết thương vừa mới kết vảy, con đừng làm nó bong ra.” Hàn Sóc không nhịn được bế con trai từ trên lầu xuống.
À, có vẻ hơi cố hết sức.
Miệng nhỏ của A Thận tròn như chữ “O”, vẻ mặt kinh ngạc như thế “hình như mẹ mình có gì đó sai sai“.
“Ý gì?” Hàn Sóc nhướng mày, tức cười hỏi lại.
A Thận nuốt nước bọt, lập tức khôi phục lại bình thường, “Không ạ…“.
“Trước kia, mẹ khá là sơ ý.” Trên mặt Hàn Sóc hiện lên vẻ xấu hổ, dù sao, không phải người làm mẹ nào cũng có dũng khí nhận sai với con trai, “À… tóm lại là sau này sẽ không như thế nữa!” Đây là lời hứa hẹn với con trai, cũng là lời nhắc nhở chính mình.
Con người ấy mà, chỉ đi tới khoảnh khắc sắp mất đi rồi mới biết quý trọng.
May mắn, ông trời còn cho cô cơ hội cứu chữa và đền bù.
Triệu Thu đã hoàn thành thủ tục ra viện, “Được rồi, đi thôi, xe đã ở bên ngoài rồi, đưa hai mẹ con về chung cư trước đã.” Hàn Sóc bế con lên, đi theo chị ta.
Cô cũng không hỏi Chu Dịch đã xuất viện hay chưa, nhưng trong lòng vẫn có gì đó còn vướng mắc mãi.
Thủy Tinh Lam Loan.
Triệu Thu dừng xe trước cửa