“Xin lỗi quý khách, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng…”
Đàm Hi ngắt máy, đổi giày rồi ngồi xuống sô pha.
Nửa tiếng sau, vẫn chưa từ bỏ ý định, lại gọi.
Vẫn là giọng phụ nữ máy móc và lạnh băng như ban nãy, cô nhụt chí nhét điện thoại xuống dưới nệm sô pha.
“Đồ đáng ghét…”
Đến tận mười một giờ vẫn chưa về, trò chém trái cây đã bị cô chơi qua tận ván cuối cùng rồi, làm mới nhật ký, lại chơi lại từ đầu.
Khi kim đồng hồ chỉ vào con số mười hai, Đàm Hi ngáp một cái, cô đã tắm xong, tóc cũng khô được một nửa rồi mà vẫn chẳng thấy Lục Chinh về nhà.
Cô muốn hỏi Thời Cảnh nhưng lấy điện thoại ra mới nhớ là mình không có số của anh ta.
“Lục Chinh, anh không bị người ngoài hành tinh bắt cóc đấy chứ…”
Tiếng còi đánh thức bảo vệ giữ cổng đang gật gà gật gù, thầm mắng hai câu, vặn người một cái, sau đó ló đầu ra xem tên khốn nào nửa đêm nửa hôm còn quấy nhiễu giấc mộng của người khác, giây tiếp theo, sững ra—
“Thì ra là anh Lục, anh muốn vào ạ?”
“Phiền cậu.” Giọng trầm lạnh và đầy phiền muộn không hợp với đêm hè, rõ ràng thời tiết rất nóng bức nhưng cậu chàng bảo vệ lại không nhịn được mà rùng mình một cái.
Thanh chắn chậm rãi nâng lên, xe Land Rover cao lớn chầm chậm tiến vào hầm để xe.
Bảo vệ lại ngáp một cái, lùi vào trong bốt canh tiếp tục ngủ gà ngủ gật. Quái thật, sao tự nhiên anh ta lại thấy lạnh nhỉ?
Thuận tay tăng điều hòa lên thêm hai độ.
Thang máy dừng ở tầng 18, người đàn ông bước ra, áo gió màu đen, gương mặt lạnh lùng.
Duỗi tay cắm chìa khóa, vừa mở cửa ra đã bị ánh sáng bủa vây, Lục Chinh sững ra tại chỗ.
Sau một lúc lâu mới phản ứng lại, căn nhà này không chỉ có một mình anh nữa.
Đàm Hi thức ngay khi nghe thấy tiếng mở khóa, “Anh về rồi à?”
Bỗng nhiên đứng lên, lao vào trong lòng người đàn ông như một viên đạn pháo bắn ra với mười phần hỏa lực, duỗi tay ôm chặt cổ, hai chân quấn lên eo, ngồi vững vàng trêи người anh như một con gấu koala.
Giày mới thay được một nửa, trong mắt Lục Chinh lộ ra vẻ bất đắc dĩ, sự lạnh lẽo trong đáy mắt dần được thay thế bằng sự ấm áp: “Em ấy… Cứ y như trẻ con.”
“Khai thật ngay, đi ăn vụng ở đâu hả?” Đàm Hi trừng mắt, phồng má, nhe hàm răng trắng ra như thể giây tiếp theo sẽ lập tức cắn người.
Người đàn ông dùng tay đỡ lấy ʍôиɠ cô, cảm giác mềm mại truyền khắp lòng bàn tay, cố gắng thay nốt chiếc giày còn lại ra rồi bế người đi về phía sô pha.
“Xuống nào.”
“Không.” Thiếu nữ ngửa đầu, vẻ mặt bướng bỉnh, tay ôm cổ người đàn ông càng chặt hơn ba phần.
“Đàm Hi, em bao lớn rồi hả? Còn muốn người ta xi tiểu à?”
“Xi tiểu?! Chúng ta mặt đối mặt, OK? Anh đã thấy người nào xi tiểu như thế này chưa hả?”
Lục Chinh hơi nhấc nhấc cô, Đàm Hi càng không muốn buông tay, nghếch mặt lên, chóp mũi cọ vào má người đàn ông, hơi thở gần trong gang tấc.
“Đừng nghịch nữa.”
“Em không nghịch nhé.”
“Thế em đang làm gì hả?”
“Đang tra hỏi anh đấy!” Sau đó, chớp mắt, trong đôi mắt giảo hoạt như ngập tràn phong tình vạn chủng.
Người đàn ông ngơ ngẩn.
Hai chân Đàm Hi quấn chặt vào cái eo cứng ngắc của anh, còn cố ý cọ hai ba cái về phía trước, “Đã là tra hỏi, không vặn vẹo thì sao gọi là hỏi chứ hả?”
Lục Chinh nhướng máy, ánh mắt trầm xuống, “Thế nên, anh có thể hiểu em đang… dụ dỗ anh không hả?”
“Đương nhiên. Nhưng mà, tiền đề là anh phải trả lời câu hỏi của em cho đàng hoàng.” Cô ghé sát vào, cố ý phả hơi thở vào mặt người đàn ông, còn không sợ chết thò tay ra, chọc lên chóp mũi anh mấy cái như một ác bá đùa bỡn con gái nhà lành!
Lục Chinh tức quá hóa cười, một tiếng thở dài bật ra khỏi cánh môi, “Em hỏi đi.”
“Đi đâu?”
“Bệnh viện.”
“Ở bên ai?”
“Thời Cảnh và… Một cụ già.”
“Cụ già? Nữ à?”
Lục Chinh thực sự bất đắc dĩ, “Nam. Hi Hi, em nên xuống đi.”
Đàm Hi lắc đầu, cằm gác trêи vai anh, hai chân càng quấn chặt hơn.
“Có chuyện gì xảy ra?”
“Không có.”
“Thế tại sao giờ mới về nhà?”
“Thời Cảnh cáu kỉnh, không chịu ở lại viện theo dõi.”
“Thì sao?”
“Cậu ta trốn, anh đi bắt về.”
“Bắt như nào?”
Người đàn ông huơ nắm tay: “Dùng cái này.”
Đàm Hi cười rạng rỡ, đột nhiên, ánh mắt ngưng lại, chỉ vào một chỗ trêи vai anh, nụ cười tắt bóng.
Lục Chinh nhìn theo, một đám bùn đã khô ngưng tụ thành viên đất dán ở trêи vai, anh duỗi tay phủi đi.
“Cậu à, đàn ông nói dối sớm muộn gì cũng lộ, cậu còn muốn bịa chuyện tới bao giờ đây?”
Lục Chinh: “…”
“Cởi áo gió ra.”
“Em định làm cái…”
“Bảo anh cởi thì cởi ngay.”
Người đàn ông câm miệng, làm theo lời cô, áo gió màu đen rơi xuống sô pha, chỉ còn lại một chiếc sơ mi màu xanh lam, tay áo xắn lên một nửa.
Đàm Hi chép miệng, vẫn còn tiếc nuối dư vị ấm áp khi được anh ôm vào lòng, giọng vừa lạnh vừa quyết đoán, “Tiếp tục.”
“Tiếp tục cái gì?”
“Tiếp tục cởi.”
“Hi Hi, khuya rồi, đi vào ngủ đi.”
Đàm Hi trầm mặt: “Đừng có đánh trống lảng với em.” Nói rồi đưa tay kéo cổ áo sang một bên, da thịt màu đồng cổ lộ ra trước mắt, ở đúng vị trí bùn đất có một vết bầm tím.
Quả nhiên, đó là một dấu chân.
“Đừng nói với em là Thời Cảnh đá nhé!” Đầu ngón tay trắng trẻo ấn một cái, thiếu nữ mỉm cười nhưng trong đáy mắt lại toàn là lạnh lẽo.
Tuy rằng cô chưa từng tận mắt nhìn thấy thân thủ của Lục Chinh, nhưng có thể làm Thời Cảnh khuất phục thì có thể đoán là chỉ cao hơn chứ không thấp.
Hiện giờ, lại bị một người đá vào vai thế này, lại thấy trong mắt anh đầy sự mệt mỏi, thêm vào sự lạnh lùng chưa kịp thu lại lúc vào cửa, Đàm Hi liền hiểu ra.
“Đánh nhau với người ta?”
“Ừ.”
“Không phải Thời Cảnh?”
“Không phải.”
Đàm Hi không hỏi nhiều nữa, cô biết, có hỏi cũng chẳng hỏi ra được cái gì.
Ấn người ngồi xuống sô pha, cô xoay người đi vào trong thư phòng, cầm một hòm thuốc cá nhân đi ra.
“Ở đâu ra thế?” Lục Chinh hơi kinh ngạc.
Đàm Hi ngồi nửa quỳ bên chân anh, ánh đèn màu vàng hắt lên mặt cô lung linh và ấm áp, từ vị trí của Lục Chinh, thậm chí còn nhìn rõ từng sợ lông tơ tinh tế trêи mặt thiếu nữ.
Trái tim như bị một luồng gió nóng thổi qua, gột rửa những con sóng tình vừa nổi lên.
Dưới đèn, ánh mắt người đàn ông chuyên chú, chứa đầy lưu luyến mà chính anh cũng chẳng nhận ra.
Đàm Hi đổ dầu bạch hoa vào lòng bàn tay, hai bàn tay ốp lại, xoa đều, pặp—
Chụp lên đầu vai người đàn ông, bắt đầu xoa bóp theo một hướng.
Trong nháy mắt khi da thịt chạm vào nhau, thân thể Lục Chinh lập tức cứng đờ, trái tim không nhịn được run rẩy.
“Cảm thấy thế nào?” Đàm Hi ngồi quỳ sau lưng anh, thỉnh thoảng hơi thở của cô lại lướt qua cổ anh.
“Ừ.”
“Ừ là thế nào?”
“Cũng được.”
“Hừ, thì ra em cố gắng xoa bóp cho anh nửa ngày mà cũng chỉ “cũng được” thôi chứ gì? Này, thế anh tự được hơn đi…” Nói xong, định rụt tay về.
Lục Chinh đè lại, có chút mệt mỏi sửa lại: “Rất tốt.”
“Tốt chỗ nào?” Cô lại quấn lên, ghé vào một bên sườn khác của anh, lực xoa bóp trêи tay nhẹ hơn không ít, như thể… vuốt ve.
Hầu kết trượt trượt, ánh mắt lóe lên, “Rất thoải mái.”
“Thế này…” Bàn tay nhỏ nhắn trượt xuống dọc theo xương sống, “Có phải càng thoải mái hơn không?”
“Hi Hi!” Phần cơ lưng căng chặt, nháy mắt còn cứng hơn cả gỗ.
Giọng người đàn ông hơi khàn, còn ẩn ý cảnh