Hôm sau, trời sáng sủa, khí hậu trong lành.
Ánh sáng mặt trời nhu hòa xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu vào sàn nhà trong phòng ngủ. Ổ chăn hơi động đậy một chút rồi lại nằm yên.
Mười lăm phút sau, lại bắt đầu động. Xốc chăn, cô nàng Đàm mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, duỗi tay vặn người một cái.
Sờ bên gối, dừng lại, lại sờ, giây tiếp theo liền trợn tròn mắt.
Người đâu rồi?
Nhảy xuống giường, còn chưa kịp xỏ giày đã lao sang phòng khách.
“Lục Chinh, anh là đồ lừa đảo, rõ ràng đã nói là sẽ ngủ với em…”
Không đáp lại.
Vọt vào toilet, cạch—
Không có ai.
“Ăn sáng.” Giọng nói quen thuộc từ sau truyền tới, Đàm Hi hoảng hốt quay phắt đầu lại, người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đứng ở chỗ thay giầy tại huyền quan, trong tay xách hai túi giấy.
Lập tức chuyển thành nụ cười, nhảy tới trước mặt anh, “Đi mua bữa sáng à?”
“Không thì sao hả?”
“Còn tưởng rằng anh chạy…”
Lục Chinh liếc nhìn cô, mặt mày đầy thâm ý: “Ai chạy còn chưa biết đâu.”
Đàm Hi chột dạ.
“Lại không đi giày hả?”
Cô nàng hơi động đầu ngón chân, mười ngón chân mượt mà, trơn bóng rất xinh, “Lúc dậy không thấy anh đâu, người ta sốt ruột mà…”
“Không thấy anh nên em vội à?”
“Ừ.” Cô gật đầu, thú nhận rất thẳng thắn. Luận da mặt dày thì ai có thể so được với cô chứ?
“Không có anh, chăn lạnh lắm, ở đây… còn lạnh hơn.” Chớp mắt, cầm tay anh đặt lên ngực mình.
Lục Chinh bị sự mặt dày mày dạn của cô làm cho tức đến bật cười, “Stop lại đi! Trong tay anh còn đồ đấy.”
Cô nàng Đàm hít cánh mũi, ghé sát vào túi giấy, khịt khịt như chó con, “Bánh bao chiên? Còn có… sủi cảo phải không?”
“Ừ, có thể so được với mũi chó nghiệp vụ của bộ đội rồi đấy.”
Đàm Hi đạp cho anh một cái.
Lục Chinh đi vào phòng ăn, đặt túi đồ ăn lên bàn, Đàm Hi xung phong lấy bát đũa, dính lấy anh như cái đuôi vậy.
“Đừng làm nữa, đi dép vào đi đã.”
“Yes, sir!” Sau đó chạy lạch bạch về phòng ngủ, rồi lại nhanh chóng quay trở về.
“Xong rồi!”
Lục Chinh kéo ghế ngồi cho cô, cô nàng Đàm đặt ʍôиɠ ngồi xuống, gắp một cái bánh bao chiên nhét vào trong miệng, người đàn ông muốn ngăn cũng không kịp.
“Áu… Nóng quá! Nóng quá!”
“Đáng đời!”
“Hôm nay anh… khụ khụ… không đi làm ạ?” Uống vội một hớp nước trái cây, Đàm Hi bị sặc đến mức đỏ bừng hai mắt.
Bàn tay lớn vỗ nhẹ sau lưng cô, Lục Chinh lắc đầu bất đắc dĩ, “Em không thể bình tĩnh một tí được à?”
“Vâng.” Cô thuận khí xong liền nấc một cái.
“Có tới công ty, có thể đi muộn.”
“Vết bầm trêи vai anh sao rồi?”
“Tay nghề rất tốt, đêm nay tiếp tục.”
Đàm Hi nhấp môi, cười như một con mèo ăn vụng thành công.
Ăn sáng xong, Lục Chinh tới công ty, Đàm Hi dọn dẹp sạch sẽ bếp núc xong liền thay đồ ra ngoài.
Hôm nay, cô định về Đàm gia một chuyến.
Lại nói, họ Đàm ở thủ đô, thậm chí ở cả đất nước Hoa Hạ này cũng rất hiếm thấy, xếp số 117 trong Bách Gia Tính*.
*Bách Gia Tính: một quyển sách liệt kê các dòng họ của người Hán.
Theo những ký ức còn sót lại của nguyên chủ, Đàm gia không phải dân bản xứ ở thành phố này mà tới từ Tứ Xuyên, mấy năm gần đây bắt đầu có tiếng trong giới làm ăn, nhưng so với bốn nhà tài phiệt Bàng, Lục, Cố, Tần thì chỉ là con tép trêи mép con mèo mà thôi.
Ba của Đàm Hi là Đàm Tông Văn và mẹ là Tề Minh Nguyệt qua đời trong một tai nạn xe cộ, quyền quản lý Đàm gia liền rơi vào tay chú Hai của cô là Đàm Tông Võ, mấy năm nay đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tập đoàn đại lý Đàm Thị.
Căn cứ theo di chúc của Đàm Tông Văn thì phải đợi khi Đàm Hi tròn 22 tuổi mới có thể được quyền kế thừa cổ phần, trước đó giao cho em trai của ông là Đàm Tông Võ toàn quyền xử lý.
Quyền giám hộ Đàm Hi cũng trao vào tay ông chú Hai này.
Đáng tiếc, Đàm Tông Văn ngàn tính vạn tính, thậm chí vì để phòng ngừa mà còn lập di chúc sớm, nhưng cuối cùng không tính được tới chuyện em trai mình là một kẻ vong ân bội nghĩa!
Từ sau khi ba mẹ qua đời, Đàm Hi từ thân phận cô cả Đàm gia chuyển thành đứa con gái mồ côi ăn nhờ ở đậu, không chỉ phải đối mặt với nỗi đau mất ba mẹ một mình mà còn phải chịu sự oán hận và vô số lần làm khó dễ của Trương Như Thu.
Thậm chí, cuối cùng còn bị bán cho Tần gia để đổi lấy một cơ hội góp vốn làm ăn.
Chú thím Hai này của cô, quả thực đã làm quá tốt!
Ting— ting—
“Tới đây…”
Đàm gia không thể so với Tần gia, không bao giờ có đủ tiền để ở nơi xa hoa như biệt thự trêи lưng chừng núi, chỉ là một căn biệt thự trong một khu đô thị ở trung tâm thành phố thôi.
Cửa kéo ra từ bên trong, một người phụ nữ thò đầu ra, vừa thấy Đàm Hi thì khựng lại, suýt chút nữa không phản ứng kịp.
“Dì Trương.” Gật đầu chào lễ phép, “Đã lâu không gặp.”
“Hi… Hi Hi, sao cháu lại về nhà thế này?” Tươi cười xấu hổ, ánh mắt né tránh.
“Không mời cháu vào nhà à?”
“Ồ! Ôi trời, dì vui quá nên hồ đồ luôn rồi… Mau vào đi.”
Nói rồi buông then cửa ra, nghiêng người nhường đường, đóng cửa, lục lọi ở tủ giày một hồi, cuồi cùng lấy ra được một đôi giày mới, bóc ra, đưa cho cô.
“Lâu rồi không có khách tới nên trong nhà toàn là giày đi rồi, chẳng dễ tìm chút nào…”
Ha, căn nhà này đứng tên Tề Tông Văn, cô là con gái của chủ hộ giờ lại thành khách rồi sao?
Đàm Hi cười lạnh.
Trương Quế Phân nhìn thấy trong mắt thiếu nữ ngập tràn vẻ mỉa mai thì lập tức trầm mặt xuống.
Từ lúc nào mà con bé chết tiệt này lại dám nhìn người khác bằng ánh mắt thế này chứ?
Như Thu nói đúng, nó làm dâu nhà giàu rồi nên tính cách cũng thay đổi, xem ra phải dày vò nó một trận nó mới biết thân biết phận được.
“Dì Trương, thực ra không cần phải phiền toái thế đâu ạ, chẳng phải dì cứ lấy cái đôi dép cũ của cháu ra để cháu đi là được rồi sao?”
“Ồ, đôi dép đó của cháu dì đã đánh rửa sạch sẽ, dì thấy còn rất mới nên đưa cho Tiểu Tĩnh đi rồi. Cũng may là nó không chê cháu đã từng đi đôi dép ấy…”
Đàm Hi nghe thấy thế thì nhướng mày, “Tiểu Tĩnh cũng tới ạ?”
Trương Quế Phân ừ một tiếng, có vẻ không thích giọng điệu cao cao tại thượng như hỏi kẻ dưới của Đàm Hi.
Nhưng bà ta đã quên, làm bảo mẫu, bà ta vốn đã là người làm rồi.