Quần áo đã cởi sạch, ánh đèn mê ly.
Khi chân chuẩn bị bước qua cánh cửa, Tống Tử Văn đột nhiên khôi phục lại sự tỉnh táo, đôi tay chống hai bên người cô, ánh mắt dịu dàng như có thể nhỏ thành nước.
Anh hỏi, “Dao Dao, có thể chứ?”
Nhiễm Dạo quay đầu đi.
Giây tiếp theo, lại bị anh giữ lấy cằm, mạnh mẽ bẻ trở lại, “Chỉ cần em nói không muốn, anh sẽ lập tức rời đi.” Cô nhắm mắt2lại, như thể không muốn nhìn thấy anh.
Ánh mắt nóng rực của người đàn ông dần tiêu tán, ngược lại bị sự ảm đạm chiếm lấy.
Anh ngồi dậy ngay ngắn trên sofa, dáng vẻ chật vật và tinh thần suy sụp.
Khàn giọng nói, “Anh không cưỡng ép em.” Sau đó, cánh tay chặn ngang, che hai mắt lại.
Nhiễm Dao ngồi thẳng dậy, ngây ngốc nhìn anh, “Anh… khóc ư?”
“… Không.” Hít sâu, thả tay xuống, trên mặt không có nước5mắt nhưng hai hốc mắt lại đỏ ửng.
Anh nhặt quần áo dưới đất lên, lại bắt đầu mặc lại.
Đột nhiên cánh tay bị giữ chặt, Tống Tử Văn quay sang nhìn cô.
Ngón tay Nhiễm Dao đang run rẩy: “Em…” Trên mặt xuất hiện vẻ bối rối.
Răng cắn chặt môi, để lại hai dấu răng thật sâu.
Dường như đang ấp ủ điều gì đó, lại giống như một quả bóng da xì hơi, cả người mềm xuống, “Bỏ đi… Anh6về… Um!”
Nụ hôn của người đàn ông ập tới, anh không còn dịu dàng, nho nhã như lúc thường mà tràn ngập tà ác.
Đảo loạn, mút vào, cắn xé.
Anh đau, thế nên, cũng muốn làm cô đau.
Nhiễm Dao bị ép vào đường cùng, nên tiếp tục phản kháng hay đầu hàng đây? Tống Tử Văn hơi lùi lại, nhưng hơi thở nóng rực vẫn cứ phả lên mặt cô, “Dao Dao, từ thời khắc em giữ chặt anh lại thì em5không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.”
Cô mỉm cười rưng rưng…
“Lần cuối cùng.” Lại tin anh thêm một lần cuối cùng.
Người đàn ông hiểu ý cô, tỏ vẻ mừng rỡ như điên.
Vào thời khắc khi cả hai cùng lên đỉnh, dường như Nhiễm Dao thấy Tống Tử Văn ghé sát tại mình nói một câu gì đó.
Đáng tiếc, cô đã không còn sức đâu để mà nghe cho rõ nữa, lập tức chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
Ngủ một3mạch cho tới bình minh.
Cánh đồng khô hạn đã lâu, nay bất ngờ bị khai khẩn nên gian nan, không thông thuận, suốt quá trình, Nhiễm Dao ăn không ít đau khổ.
Mặc dù đã được nghỉ ngơi suốt một đêm nhưng đến hôm sau vẫn thấy tay mỏi, chân mềm, tinh thần uể oải.
Cũng may đang là cuối tuần, không cần phải đi làm.
Tống Tử Văn đau lòng cô nên vừa sáng sớm đã dậy đi mua thuốc.
“Dao Dao…”
Cô trở mình, gương mặt trắng hồng nhẹ cọ vào mặt gối.
“Ngoan, bôi thuốc nào.” Thân thể cực kỳ không thoải mái, dường như ý thức được điều gì, Nhiễm Dao đột nhiên mở bừng mắt, phát hiện hai chân mình đang bị mở rộng ra, mà Tống Tử Văn thì quỳ ở giữa.
“Anh… tránh ra.” Giọng vừa khàn vừa nghẹn.
“Ngoan, đừng động đậy, sẽ xong ngay thôi.”
Nhiễm Dao mím môi, biết anh đang làm gì nhưng vẫn cứ xấu hổ tới mức không dám nhìn thẳng.
“Xin lỗi, hôm qua… là anh không đúng.” Cô kéo chăn trùm kín người, nghe thấy thế thì chẳng thèm để ý tới nữa.
Ăn cơm trưa xong, Nhiễm Dao muốn đi dạo phố.
Tống Tử Văn vui vẻ hộ tống.
“Khi nào thì anh mới về đi làm?” Nhiễm Dao đứng trước gương thắt đai lưng, thắt ba bốn cái, cuối cùng tạo thành một nút thắt vừa xinh vừa độc đáo.
Cô bé con của anh trước giờ luôn khéo tay như thế.
Tống Tử Văn ngồi trên mép giường, ngắm cô qua gương, “Sao, chê anh phiền rồi à?”
“Anh biết thừa là em không có ý đó mà.”
“Chờ thông báo,