Năm nay, có thể nói là năm thu hoạch thắng lợi vẻ vang của Hàn Sóc.
Sau màn cầu hôn rình rang chấn động toàn cầu kia, Hàn Sóc không dừng lại con đường chinh phạt trong thế giới điện ảnh, liên tục vượt qua những người khác, liên tục giành giải thưởng, nghiễm nhiên hóa thân thành kẻ cuồng làm việc, có thể nói là “chiến sĩ thi đua“.
Ngoại trừ “Bình minh sau đêm lạnh” nhận được giải thưởng Sư Tử Vàng ra thì đây là bộ phim điện ảnh thứ hai trong năm nay của cô, hoàn toàn khác phong cách với những bộ văn nghệ, võ hiệp lúc trước, lần này là khiêu chiến thể loại trinh thám, đóng vai một người cuồng giết người.
Xem xong, lúc ra ngoài, tâm tình vẫn chịu ảnh hưởng ít nhiều.
Nhiễm Dao cúi đầu đi ở đằng trước, trong ngực còn ôm một túi bắp rang.
Tống Tử Văn không nói gì, chỉ nắm tay cô.
Mười ngón đan chặt.
Cách đó không xa, Tống Thanh hơi híp mắt, mãi mới dám xác nhận, “Bạch Bạch, hình như chị nhìn thấy lão đại.”
“Hả?” Tống Bạch cầm hai xiêng thịt nướng, xoay người lại, “Chị thấy ai cơ?”
“Lão đại.”
“Không thể nào… Lúc này anh ấy đã sớm đi ngủ rồi, còn lang thang tới đây làm gì?”
“Dáng người rất giống, em xem đi, cái đôi đằng trước kia kia, đang nắm tay một cô gái khác kìa…”
Tổng Bạch căn bản không tin nên cũng chẳng buồn nhìn, lại nói với bà chủ quán: “Dì rải thêm tương ớt lên hai thanh này cho cháu đi đúng rồi… cả bên trái nữa…”
Tống Thanh càng nhìn càng thấy giống, không chỉ là bóng dáng mà còn cả tư thế đi lại.
Tuy rằng cô hơi cận một chút xíu nhưng cũng chưa tới mức mờ mắt.
Nghĩ một chút liền cất bước đi theo.
“Này… em còn chưa xong mà, chị đi đâu thế hả? Ai bảo muốn ăn thịt nướng chứ, chị, chị chờ em với nào…”
“Anh!”
Bước chân Tống Tử Văn khựng lại, nghe thấy tiếng gọi liền xoay người nhìn.
Tống Thanh hít vào một ngụm khí lạnh, “Đúng là anh rồi!” Nói xong, tầm mắt lại rơi xuống người nhiễm Dao.
“Hi, chào cô! Tôi là Tống…” chữ “Thanh” còn chưa buột ra khỏi miệng thì đã im bặt, sau đó thốt lên kinh ngạc, “Dao Dao?”
Nhiễm Dao nghiêng đầu cười ngọt ngào, “Chị Thanh Thanh, chị cũng đi dạo phố à?” Tống Thanh nuốt nước bọt, ánh mắt dừng trên đôi tay hai người đang đan chặt vào nhau: “Anh… Hai người…”
“Chị, sao đi giày cao gót mà chạy nhanh hơn cả em thế, không phục không được…” Tống Bạch đuổi theo, thở không ra hơi, trên tay còn cầm theo hai xiên thịt dê nướng.
Lúc nhìn thấy Tống Tử Văn và Nhiễm Dao thì trong mắt cũng xuất hiện sự kinh ngạc nhưng nhanh chóng bình thường trở lại.
Anh ta cười chào: “Anh, chị dâu.” Tống Thanh: “…” Thế là cả thiên hạ này chỉ còn có mình cô không biết gì đúng không?
Về đến nhà, cô mới có cảm giác lấy lại được một chút thành tựu.
Dù sao, những người biết muộn hơn cô cũng không ít.
“What?” Mặt nạ trên mặt quý bà Bàng lập tức rơi xuống và thái độ quá khoa trương của bà.
Bà cụ Tổng cũng phải hỏi xác nhận lại: “Bà không nghe lầm đấy chứ? Thanh Thanh à, hay là cháu nhắc lại lần nữa xem nào?”
Khóe miệng Tống Thanh giật giật, “Bà à, cháu đã nói đến ba lần rồi đấy! Ba lần!”
Ông Tống thì đặt tờ báo xuống một cách nặng nề, lần đầu tiên trong đời ông không biết phải mở miệng nói
Dù sao, người được đề cập tới trong chuyện này chính là cậu con trai cả chưa bao giờ khiến người trong nhà phải nhọc lòng.
Ông cụ Tổng vốn dĩ đã đi ngủ rồi, nhưng giấc ngủ của người có tuổi luôn ngủ rất nông, nghe thấy dưới nhà dường như đã xảy ra chuyện lớn gì đó, thế nên ông cụ lập tức khoác áo ngủ rồi vội vàng chạy xuống.
Không lên tiếng, chỉ nhìn, thuần túy kiên nhẫn chờ.
“A Văn, con giải thích thế nào?” Cuối cùng, ông Tống lên tiếng.
Tống Tử Văn đứng giữa phòng khách, đây là lần đầu tiên phải tiếp nhận nghi vấn của cả nhà với quy mô lớn thế này nên anh cũng cảm thấy không được thoải mái cho lắm, thế nên bây giờ cũng coi như hiểu tâm tình trước giờ của Tổng Bạch.
Dù sao, trước đây, người đứng ở vị trí này luôn là cậu em út.
“Nhiễm Dao… là bạn gái của con.” Dừng một chút, lại bổ sung, “Chúng con sẽ kết hôn.”
Tống Tử Văn muốn kết hôn, sự kiện hiếm có này chẳng khác nào cây vạn tuế