Tiếng chuông tan lớp là âm thanh hạnh phúc của sinh viên.
Đàm Hi cầm sách lên, “Đi trước nhé!”
“Này! Cậu đợi chút!” Hàn Sóc gọi người lại, “Lượn lẹ thế, đi làm ăn trộm à?”
“Tớ có làm trộm, thì cũng là… kẻ trộm tim~” Xoay đầu mỉm cười, khiến con tim xao động.
Tay Tiểu Công Trúa run lên, Hàn Sóc rùng mình, “Đồ lẳng lơ mà!”
Sắc mặt Đàm Hi trầm xuống.
“Phì, xem cái miệng thối của cậu kia, phong tình nhập cốt, phong tình, hề hề…”
Nụ cười quay trở lại trêи khuôn mặt, “Xem như cậu thức thời.” Nói xong, huýt sáo vui vẻ bỏ đi.
Khuôn mặt tươi cười của Hàn Sóc bỗng xệ xuống, “Đúng là ức hϊế͙p͙ người khác mà…”
Tiểu Công Trúa cười trộm: “Đáng đời cậu!”
An An kịp thời ngăn cuộc đấu mồm của hai người lại, “Đi thôi, đến muộn phải xếp hàng đấy.”
Hàn Sóc rêи rỉ: “Đồ ăn trong căn tin, tớ ăn đến mức sắp nôn rồi, hay chúng ta đi ra quán ăn nhé?”
“Tớ đồng ý!” Tiểu Công Trúa giơ hai tay tán thành.
An An suy nghĩ, “Cũng được, muốn ăn gì?”
“Cậu mời hả?” Bàn tính nhỏ của Hàn Sóc kêu leng keng, hết cách thôi, tiền sinh hoạt tháng này cô đều dùng để mua CD rồi, thân nghèo kiết xác, chỉ có thể mặt dày đi ăn cơm ké thôi.
An Đại Mỹ Nữ đang muốn gật đầu, Tiểu Công Trúa giành lên tiếng trước, “Tớ mời.”
“Yes!” Hàn Sóc vo chặt nắm đấm, vừa hài hước vừa ngầu.
…
“Đứng lại.”
Đàm Hi vừa bước ra khỏi tòa nhà giảng đường thì bị gọi lại, xoay người lại, mỉm cười, “Cô Hề, có việc gì không?”
Hề Đình lạnh mặt, trong mắt thoát xuất hiện sự âm hiểm: “Vì sao?”
Cô nhíu mày.
“Vì sao lại cố ý gây khó dễ cho tôi trêи giảng đường?”
Đàm Hi cười, nhìn cô ta bằng một ánh mắt như đang nhìn kẻ thiểu năng, “Kẻ địch cấu xé lẫn nhau không phải là chuyện rất bình thường sao?”
“Cô cảm thấy chúng ta là kẻ địch?”
“Tôi tin hai bạt tai dành cho cô đã đủ để chứng minh.”
Hề Đình hít thở sâu, tuy đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cánh mũi không ngừng nở to lại bán đứng cảm xúc chân thật nhất của cô ta.
Đàm Hi cười lạnh: “Sao nào, chọc trúng chân đau của cô Hề rồi à?”
“Chúng ta không có mối thù gì to đến thế đâu nhỉ?”
“Cái này thì chưa chắc.” Cô cười tươi như hoa.
Cơn tức của Hề Đình mắc kẹt ở cổ họng, lên không được, xuống cũng không xong, vô cùng khó chịu.
“Nếu cô Hề không có việc gì, thì em xin đi trước nhé.”
“Đợi đã!”
“Ừ hử?”
Hề Đình bước đến gần hai bước: “Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Đàm Hi giả vờ kinh ngạc: “Cô đang nhận lỗi với em sao?”
Cô ta hít thở sâu: “Chuyện quá khứ vì sao cô cứ canh cánh trong lòng? Những năm qua không phải chúng ta đều sống rất tốt sao, tại sao lại muốn phá vỡ trạng thái này?”
“Đầu tiên, phá vỡ trạng thái này, tôi cũng có thể sống rất tốt, không hề ảnh hưởng gì đến cuộc sống hiện tại của tôi.
Thứ hai, con người tôi á, hơi kỳ lạ một chút, không ưa mấy kẻ đê tiện hống hách.”
“Cô ức hϊế͙p͙ người quá đáng!”
Ánh mắt Đàm Hi chợt trở nên nghiêm túc: “Cứ ức hϊế͙p͙ cô đấy! Thì sao nào?”
Hề Đình hít khí lạnh: “Trước đây cô không phải như thế…”
“Thế phải là thế nào? Yếu đuối dễ bắt nạt hay là nhẫn nhục chịu đựng? Cô Hề, con người sẽ thay đổi, cô không biết sao?”
“Cô quyết tâm rồi?” Hai mắt cô ta nheo lại đầy nguy hiểm.
“Chẳng lẽ thái độ của tôi vẫn chưa đủ kiên quyết?”
“Đàm Hi! Cô giỏi lắm!”
Đổi lấy một tiếng cười lạnh.
Hề Đình bực tức: “Đừng đắc ý, năm đó cô thua rồi, lần này cô cũng không thể thắng đâu!”
“Vậy cứ chờ mà xem đi!” Nhanh nhẹn bỏ đi.
Hề Đình rất muốn châm một cái lỗ trêи bóng lưng của cô.
Đột nhiên, di động đổ chuông, “Alo.”
“Tiểu Đình, tâm trạng không vui?”
“A Sâm…”
“Sao thế?”
“Không có gì, vừa hết tiết, thấy hơi mệt.”
“Vậy em nghỉ ngơi đi, anh đã hối thúc bên mẹ rồi…”
Ánh mắt Hề Đình khẽ khựng lại: “Bác gái sao thế?”
“Mẹ anh đang ở Tân Thị, vốn muốn cùng ăn bữa cơm, nhưng nếu em không tiện…”
“Không sao! Tiện mà, em có thể có được cơ hội này toàn nhờ vào bác gái, dĩ nhiên phải ra mặt cảm ơn rồi.”
“Được, bây giờ anh đến trường đón em.”
“Lái xe cẩn thận.”
Đàm Hi vừa đi tới dưới tòa nhà ký túc xá, thì cuộc gọi liên hoàn đoạt mệnh của ông già Phạm ùa tới.
“Nha đầu, mau đến văn phòng của tôi một chuyến!”
“Em nói này lão Phạm, em đã đồng ý lên màu cho bức Công Bút kia của thầy rồi, nôn nóng cái gì thế?” Ông già này vì chuyện này đã hối thúc cô những 800 lần.
“Không phải vụ lên màu.”
Đàm Hi sửng sốt: “Chuyện là sao?”
“Em qua đây trước rồi nói” Nói xong, nhanh chóng cúp máy.
“Alo, thầy…”
Shit!
Đàm Hi hậm hực, hết cách, chỉ đành đi đến tòa nhà hành chính.
Cốc cốc!
“Vào đi.”
“Giáo sư Phạm, tìm em làm gì?” Đàm Hi dựa vào khung cửa không nhúc nhích.
“Nóng vội cái gì, vào rồi hẵng nói.”
Đàm Hi vào phòng mới phát hiện còn có một người ngồi trêи sofa, trông hơi quen mắt.
Phạm Trung Dương đứng dậy: “Giới thiệu một chút, vị này là bà Lê Diệp.
Lần triển lãm tranh quốc tế lần trước, chắc hai người đã biết mặt nhau.”
“Ồ, chào bà Lê.” Không tự ti không cao ngạo, dĩ nhiên cũng có thể gọi là không biết nên không thấy sợ.
“Chào em.” Lê Diệp thấy thần sắc của cô bình thường, không nịnh nọt như những người khác, nhất thời càng tăng thêm thiện cảm.
“Giáo sư Phạm, rốt cuộc thầy có chuyện gì vậy, em đang vội lắm đây!” Đàm Hi tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
“Cô bé à, nôn nóng không phải là chuyện gì tốt lành.” Lê Diệp cười nhạt.
Đàm Hi nhìn bà ấy một cái, rất muốn đáp một câu: liên quan đếch gì đến bà.
Nhưng, cô vẫn không quên mình đang ở văn phòng, lúc cần rụt rè thì không thể quá huênh hoang được, “Thật ngại quá, tính trời sinh nó thế.”
Câu này cũng chẳng khách sáo là bao.
Nụ cười của Lê Diệp khựng lại, sau đó tươi thêm: “Sư huynh, học trò của ông rất có cá tính.”
Phạm Trung Dương không biết nên trả lời thế nào.
Đàm Hi nhún vai, búng tay: “Biết nhìn hàng.”
Nụ cười của Lê Diệp càng sâu hơn.
“Khụ khụ… À, chuyện trêи giảng đường hôm nay là thế nào?” Phạm Trung Dương đi vào đề tài chính.
“Thầy tìm em đến, là vì chuyện này?” Đàm Hi cảm thất bất ngờ.
“Không được?”
“Được,“ Cô hít sâu, “Thầy là giáo sư, môt cú điện thoại em dám không tới sao? Trừ phi cuối kỳ không muốn qua môn.”
“Ối chà, nha đầu nhà em mắng xéo thầy lấy việc công làm việc tư à?”
Đàm Hi bĩu môi.
“Đừng đánh trống lảng, nói thử xem, tại sao lại nhắm vào trợ giảng mới?”
“Em không thể lên bục giảng phát biểu ý kiến của mình sao? Nhắm vào gì chứ…” Cô chống tay, ngồi lên bàn làm việc đối diện, hai chân đung đưa, trông thật thư thái.
Phạm Trung Dương không dám nhìn thẳng.
Ông chưa từng thấy qua có đứa học trò nào đến văn phòng còn tự tung tự tác như cô.
Đúng là không coi ai ra gì!
“Hừ! Bình thường lên lớp không thấy em tích cực như thế!”
“Em đột nhiên muốn trổ tài thôi, không được à?”
“…”
“Cô bé rất có kiến thức.” Lê Diệp đột nhiên lên tiếng.
Đàm Hi cười càng vui vẻ, hất cằm: “Chuyện cỏn con thôi!”
“Không biết khiêm tốn là gì!” Ông Phạm không nhìn tiếp được nữa.
Đàm Hi lười để ý đến ông ta.
Nụ cười của Lê Diệp không đổi, tiếp tục nói: “Nhưng, mỹ thuật không phải văn học, giám định cũng không thể cùng cấp với thẩm mỹ, em cảm thấy thế nào?”
Đàm Hi nhíu mày, nụ cười vơi lại: “Hình như bà Lê có ý khác?”
“Những gì em nói trêи giảng đường lúc nãy, tuy trích dẫn từ điển cố, có chứng cứ có lý lẽ, nhưng đã lén thay đổi khái niệm, nghi ngờ là bịa đặt.”
“Vậy à?” Dù sao cô không cảm thấy như vậy.
“Em cố ý nhắm vào Hề Đình.” Lê Diệp dùng câu khẳng định.
Phạm Trung Dương bỗng cảm thấy không ổn.
Đàm Hi nhảy xuống khỏi bàn, ý cười trêи mặt biết mất hoàn toàn: “Đúng vậy, bà có ý kiến?”
Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa văng khắp nơi.
“Phát ngôn như thế nào là quyền tự do của em, tôi có thể có ý kiến gì được, chẳng qua chỉ muốn chỉnh sửa cái sai trêи phương diện mỹ thuật của em mà thôi.
Nhưng bây giờ nhìn lại, trong lòng em đã có tính toán sẵn, tôi đây đang… lo lắng uổng công?”
Đàm Hi nghe thấy thế, cười khẽ: “Có thể có được những