Sắc mặt của cô gái lễ tân chẳng khác nào vỉ pha màu bị đổ, lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.
Đến khi người đối diện gọi “này” hai lần, cô ta mới tỉnh táo lại, “Ồ, cô nói gì ấy nhỉ? Vâng, tôi hiểu rồi…”
Đàm Hi nhướng mày, “Thế giờ đã có thể đi lên chưa?”
“Xin lỗi, không thể.”
Bước chân khựng lại, mắt đẹp hơi híp: “Cô nói gì cơ?”
“Cô không có hẹn trước, cũng không phải người quen của Giám đốc Trương.
Mọi người kiếm bát cơm ăn cũng không dễ dàng gì, xin cô giơ cao đánh khẽ, coi như buông tha cho chúng tôi một đường sống đi.”
Đàm Hi tức cười, “Lời tôi bảo cô chuyển cô đã chuyển chưa?”
Nụ cười thu lại, cô nàng lễ tân cũng bắt đầu tỏ thái độ, “Bà chủ ư? Ồ, cô mới trốn từ bệnh viện ra đúng không? Giám đốc Trương của chúng tôi là lớn nhất ở đây, cô thì là bà chủ cái quái gì chứ? Đúng là không biết xấu hổ…”
“Xuy… thì ra Lục thị lại còn có loại lễ tân kỳ dị như thế này đấy, có biết thế nào là tươi cười chào đón không hả? Có biết là người tới cửa đều là khách không? Loại người như cô thế này, nhân lúc còn sớm thì về nhà tắm táp rồi ngủ đi! Có thể để cô đứng dây làm lễ tân, cái lão giám đốc Trương kia chắc cũng mù xừ nó rồi.”
“Cái con mụ điên này ở đâu ra thế? Có cút đi không thì bảo, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đấy!”
Đôi mắt Đàm Hi lạnh xuống: “Chửi tôi hả?”
“Chửi cô thì sao nào?”
“Giỏi lắm, đủ trâu bò!” Nói liền lấy từ trong túi ra nửa chai nước khoáng, thong thả vặn nắp chai ra, sau đó…
“A! Đồ điên! Trang điểm của tôi, quần áo của tôi…”
“Miệng còn bẩn thỉu nữa đúng không? Trong túi của tôi vẫn còn một chai…”
Lời còn chưa dứt thì cô ả lễ tân đã lập tức nhảy ra xa, hai tay chắn trước ngực, bày ra tư thế phòng thủ.
“Điên…”
“Hả?” Đàm Hi ngoáy lỗ tai, “Cô có thể nói to hơn tí được không.”
Cô ả lập tức câm miệng.
Bảo vệ ngoài cửa thấy tình hình không đúng nên cũng lập tức ào lên vây lấy người.
“Cô ta cố ý gây rối, mau ném cô ta ra ngoài!”
“Dừng tay, ai dám động vào tôi một chút thử xem!” Trong nháy mắt, khí tràng lập tức mở ra, mấy gã đàn ông cao lớn thô kệch dường như cũng bị dọa cho đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn nhau.
Đứa con gái này không dễ trêu vào đâu!
Đàm Hi ném ra ánh mắt hình viên đạn, sau đó, trước mặt một đám người liền láy điện thoại ra, bấm gọi.
“Ở đâu?”
Lục đại BOSS đang ngồi yên tĩnh, tập trung trong phòng họp, người tham dự hội nghị đều tỏ vẻ cực kỳ kinh ngạc khi thấy anh lấy điện thoại ra nghe.
Mặt trời mọc từ hướng Tây sao? Không phải mà!
“Có việc thì nói đi.” Lục Chinh lạnh mặt, giọng điệu đầy vẻ xử theo phép công.
Đàm Hi thật sự muốn đập cái điện thoại, “Em hỏi, anh đang con mẹ nó ở đâu hả?”
Phòng họp, cực kỳ an tĩnh mà âm thanh từ đầu dây bên kia, vô cùng vang dội.
Giám đốc Trương đứng ở bên cạnh đã trợn trừng mắt lên, miệng há ra có thể nhét vừa một quả trứng vịt, càng đừng nói tới phản ứng của những người khác.
Lục Chinh: “…”
“Một phút, không xuống lầu tự gánh hậu quả!”
“Anh đi đi.”
“Hả?” Giám đốc Trương đần mặt ra, “Ngài đang nói chuyện với tôi sao?”
“Không phải nói với anh thì nói với ai?”
“Ồ…” Vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, trêи đời này lại còn có người dám chửi mắng Lục Chinh nữa, thật không thể tưởng tượng được!
“Đi đi!” Lục Chinh ném văng cái gạt tàn thuốc, gạt tàn rơi xuống thảm trải sàn nên cũng không tạo ra âm thanh chói tai nào.
“Vâng!” Giám đốc Trương chạy còn nhanh hơn thỏ.
Chạy như điên xuống dưới đại sảnh tầng một, Trương Khải thở hồng hộc như chó chết, cà vạt cũng lệch cả đi, áo sơ mi nhăn nhúm, tay vội vã dùng khăn giấy lau lớp mồ hôi dầu dính nhớp đầy trêи cái mặt bánh mì.
Nâng cổ tay, may mắn, hết có năm mươi giây.
“Khụ khụ! Túm tụm lại ở đây làm cái gì thế hả?!”
“Trương tổng!” Cô nàng lễ tân cầm gương chuẩn bị trang điểm lại lập tức run tay, đánh rơi cả bông đánh phấn xuống.
Trương Khải không để ý tới cô ta, liền trực tiếp đẩy mấy tên bảo vệ ra, “Cút ra xa cho tôi một chút!”
Đàm Hi vẻ mặt âm trầm, toàn thân phóng ra khí lạnh không hề kiêng dè gì.
“Chào ngài, tôi họ Trương, Trương Khải, Lục Tổng phái tôi xuống đây.” Bên ngoài không tỏ thái độ gì nhưng trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn.
Trêи đường đi xuống, anh ta đã suy đoán đủ các kiểu, người tới có thể là bề trêи của BOSS, hoặc là người thân, nếu không sao dám nói với anh ấy như thế chứ? Không ngờ lại là một cô bé còn rất trẻ.
Em gái BOSS à?
Em họ ngoại? Em họ nội?
Hình như cũng không giống lắm…
Đàm Hi giương mắt lên nhìn, ánh mắt soi mói đảo qua đảo lại trêи gương mặt béo tròn của người đàn ông, quan sát tinh tế, tỉ mỉ từ đầu đến chân, “Giám đốc Trương à?”
“Đừng khách sáo, cứ gọi thẳng tên là được.”
“Oh, Tiểu Trương.”
Trương Khải: “…”
Mấy người bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng biết là có chuyện lớn rồi, “Giám đốc Trương, mấy anh em chúng tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, đắc tội với khách quý, xin lỗi…”
Một đám người khom lưng cúi đầu, khiêm tốn nhận sai.
Trương Khải liếc nhìn Đàm Hi, thấy bà cô nhỏ này rất thản nhiên như thể chuyện chẳng liên quan tới mình.
Anh ta khẽ thở phào, phất tay xua mấy người đó đi: “Đi ra ngoài, lo luyện thêm mắt nhìn người đi!”
“Cảm ơn giám đốc Trương, cảm ơn cô…”
Mấy người lập tức chạy nhanh như chớp, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Đàm Hi không tỏ ý kiến gì, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ đập vỡ bát cơm của mấy người bảo vệ đó, nói theo một cách khác, cô vẫn là người có lòng từ bi mà~
Ọe…
“Ngài tới tìm Lục Tổng phải không? Mời đi lối này…”
“Khoan đã!” Đàm Hi thổi móng tay, dáng vẻ thờ ơ rơi vào trong mắt cô nàng lễ tân khiến cô ta không khỏi rùng mình một cái.
Toi rồi…
“Tiểu Trương, đại sảnh của công ty anh đẹp thật đấy.”
Trương Khải không biết cô có ý gì, chỉ có thể ứng lời cô đáp: “Cảm ơn đã khen…”
“Tục ngữ nói, ngựa tốt xứng anh hùng, đáng tiếc thật!” Lắc đầu, vẻ mặt thất vọng.
Trong lòng Trương Khải khẽ lộp bộp: “Đại sảnh này có vấn đề gì chưa ổn sao?”
“Không có chỗ nào không ổn, chỉ có người không ổn.”
Trương Khải cũng đã già đời, nói đến đây mà còn không hiểu thì nên xách ba lô hành lý về quê cho lành.
Ánh mắt lập tức trở nên sắc bén nhìn về phía lễ tân, “Tiểu Lưu, sao lại thế này?!”
“Giám đốc Trương, em…”
“Thái độ không tốt, miệng thối.
Ồ, trong thời gian làm việc còn làm việc riêng, chơi iPad, trang điểm các kiểu, hiện tại tôi rất nghi ngờ tố chất làm việc của nhân viên Lục Thị đấy.”
Lòng bàn tay Trương Khải đổ đầy mồ hôi, cô bé này đáo để thật!
Câu cuối cùng này rõ ràng là đã mắng khéo sang cả anh ta rồi!
“Cô bị đuổi việc, lập tức tới phòng tài vụ quyết toán lương đi.” Sau đó chuyển hướng sang Đàm Hi, tươi cười chống đỡ,