Mọi người bị sốc bởi những nhận xét của Đàm Hi.
Đó không phải là một họa sĩ hạng ba, cũng không phải là một nghệ sĩ graffiti đầu đường chợ nào đó, mà là Lê Diệp đấy! Là người năm đó đứng ngang hàng với đại sư Tỉnh Tuần, có thể nói họa sĩ cấp quốc gia cũng xứng đáng.
Người tôn quý như vậy lại bị một con nhỏ hỷ mũi chưa sạch chỉ mũi phê bình, đám đông phát cáu vì Đàm Hi đồng thời thấy bất công cho Lê Diệp.
“Cô ta nghĩ cô ta là ai chứ? Sao lại có thể nói những điều này?”
“Đến phá hay sao?”
“Ai đi gọi bảo vệ đi?”
“…”
Không nghi ngờ gì cả, hầu hết những người hò hét là những người trẻ, còn những người từng trải đều nhận thức được không nên manh động trong những lúc như vậy.
Một là, Lê Diệp không thể hiện thái độ.
Hai là, đứng về góc độ chuyên gia thì những điểm Đàm Hi đưa ra đích thực phải xem xét, không phải lời nhận xét tùy tiện.
Các họa sĩ lớn đều ngăn các học trò của mình lại, hiện trường rơi vào bầu không khí yên lặng lần nữa.
Điều Lê Diệp để ý không phải ở bức tranh, mà là dáng vẻ biện luận của Đàm Hi lúc đó, khiến bà thấy rất đỗi quen thuộc, bỗng nhớ đến hội nghị ở đại học T, lúc kết thúc bà tính tìm Phạm Trung Dương, rốt cuộc lại nhìn thấy cô gái đứng trêи bục giảng nói không ngớt, còn khiến Hề Đình không biết phải làm sao.
Sau đó, bà cũng không nói thêm lời nào trước mặt con trai.
Dù sao thì Hề Đình cũng chỉ làm tạm thời thôi, không cần thiết phải dìm người như thế.
Dù sao, bà chưa từng để mắt đến cô gái bề ngoài mềm yếu nhưng tâm kế quá nhiều này.
Còn với Đàm Hi với tính cách thẳng thắng như thế lại khiến người khác yêu thích…
Đâu ngờ, hôm nay một lần nữa bắt gặp cái miệng lợi hại ấy, nhưng lần này lại là nhắm đến mình.
Đời người thật là, lúc nào cũng có thể rải cẩu huyết.
“Bà Lê, tôi nói xong rồi.
Bà có gì dạy bảo không ạ?” Đàm Hi thấy ánh mắt bà chằm chằm nhìn mình nhưng không nói gì, cô liền mở lời nhắc khéo.
“Không.”
Đám đông bắt đầu dỏng tai nghe.
Đàm Hi nhướng mày, chờ đợi.
Cho dù Lê Diệp có thừa nhận hay không thì cô cũng vào thế sẵn sàng lùi bước, nhưng nếu là vế trước thì đôi bên đều giữ được thể diện, còn vế sau thì sẽ phải đổ máu rách mặt.
Dù sao cô không sợ, quyền quyết định trong tay Lê Diệp, dù kết quả thế nào cô cũng chấp nhận hết.
Dưới ánh mắt của đám đông, Lê Diệp tiếp tục nói: “Bởi vì cô ấy nói rất đúng, đây là một bức vẽ graffiti bình thường.”
Ồ~~~
Bầu không khí hiện trường vỡ òa, tiếng chê trách, tiếng bình luận không ngớt.
Thật ra, đây đúng là là chỗ để đặt “Thu Thực”, nhưng vì sự sơ xuất của nhân viên treo lên một bức khác, vì vậy nên mới thành ra sự việc hiểu lầm này.
Lúc Đàm Hi đưa ra nhận xét, Lê Diệp đang bận tiếp khách, không kịp để ý đến, đáng lẽ không phải việc gì lớn, chỉ cần kịp đổi lại là không có gì cả.
Chỉ không ngờ đôi mắt của Đàm Hi tinh tường đến thế.
Lê Diệp tường thuật lại sự tình, đám đông đều sửng sốt, thì ra cô gái này đã đúng…
Lông mày Đàm Hi cong lên, nụ cười rất đậm.
“Ha ha… Được lắm!” Phan Hải cười to vỗ tay, “Cô bé này rất thành thật, một là một, hai là hai, phân tích vấn đề có đầu có đuôi, có lý luận dẫn chứng, tốt! Tốt! Lão Phạm quả nhiên không nhìn lầm người!” Giờ đây ông cũng cảm thấy đố kỵ rồi.
Một người máu mặt khác vuốt râu đi ra từ trong đám đông, nhìn Đàm Hi với ánh mắt hài lòng và đánh giá cao: “Giới thư họa phải có một lớp trẻ dám đặt vấn đề như vậy, dám nghĩ dám nói như vậy! Chúng ta già rồi, người mới thay người cũ, nhưng cái gánh trêи vai không hề nhẹ, cần phải có người có năng lực tiếp nối mới được.
Tôi từng có một khoảng thời gian rất bi quan, có thể nói trước khi sự việc này xảy ra thì tôi vẫn còn luẩn quẩn trong sự bi quan đó, nhưng cô đã khiến tôi cảm thấy lớp họa sĩ trẻ có hy vọng! Đứa trẻ ngoan, cô dũng cảm lắm.”
“Lão Tang! Là lão Tang kìa!”
Đàm Hi ngẩn người ra, trong lòng thầm nghĩ, mặc dù lão tiền bối này trông có vẻ rất đáng nể, nhưng không ngờ lại đáng nể như vậy!
Lão Tang là ai? Đó là họa sĩ lớn hơn lớp họa sĩ Lê Diệp với Tỉnh Tuần, đây là quốc bảo của quốc bảo, không ngờ lại được gặp trong hoàn cảnh này.
E là không hết hôm nay, sự việc này sẽ trở thành giai thoại lan đẹp trong giới, và cái tên Đàm Hi cũng được người ta nhắc đến.
Ai bảo những người tham dự buổi triển lãm hôm nay toàn VIP cơ chứ?
“Lão Tang, sao ngài lại đến đây ạ?” Lê Diệp tỏ vẻ vui mừng, liền lên trước đỡ lấy ông.
“Sao, không muốn tôi đến sao?”
“Sao có thể chứ ạ? Tôi lo cho sức khỏe của ngài nên mới…”
Ông cụ thở dài: “Có lòng rồi, không sao cả.”
Lão Tang đã 80 tuổi, dạo trước còn bị trúng gió, phải điều dưỡng trong bệnh viện nửa năm mới xong, hôm nay đến được buổi triển lãm này thật sự đã là rất nể mặt Lê Diệp rồi, xem xong một vở kịch hay cũng đến lúc về rồi.
Trước lúc về, còn vỗ nhẹ lên vai của Đàm Hi và cảm thán “Hậu sinh khả úy”, lại còn kêu trợ lý đưa danh thϊế͙p͙ nữa.
Đàm Hi không làm bộ, một câu “ông” ngọt đến chết người, nhận danh thϊế͙p͙ liền để vào trong túi áo, động tác nhanh gọn lẹ, đám đông tính nhìm trộm nhưng đều bất thành.
Lê Diệp không biểu hiện gì cả, nhưng trong lòng đã gợn sóng nổi bão trong lòng.
Đừng tưởng lão Tang lớn tuổi, nhưng không phải kiểu ông cụ hiền hòa.
Là người làm nghệ thuật, dù sao cũng có chút tính khí chứ? Nhớ năm xưa, ông nổi tiếng khó hầu hạ, đến bà cũng phải cả nửa năm trời mới được ông xem trọng.
Vậy mà cô gái trẻ Đàm Hi này lại…
Số phận con người lạ lùng vậy đó, Lê Diệp lắc đầu, cong miệng cảm thán, không biết là khen thưởng hay tâm trạng gì nữa, tóm lại là rất phức tạp.
Có người cố gắng cả đời cũng chưa chắc có thể nói được lời nào với lão Tang, có người thì không cần tốn công sức gì đã nhận được tán dương, vì vậy, người so với người chỉ có ôm cục tức thôi.
Điều này, Lê Diệp bày tỏ ý tán đồng