“Bà Lê???” Trước của phòng đã có nhân viên phục vụ đợi sẵn, vừa nhìn đã biết là chuyện thường ngày ở đây.
Đàm Hi không lên tiếng, trong lòng lại rất hiểu chuyện, xem ra bối cảnh của vị nữ họa sĩ quốc bảo này không đơn giản như bề ngoài.
Để có dịp sẽ hỏi Tống Bạch, anh ta nhất định sẽ biết…
Sau khi vào trong, bốn người ngồi vào chỗ, bên trái Đàm Hi là Phạm Trung Dương, bên phải là Lê Diệp.
Nhân viên đem menu lên, Lê Diệp hỏi qua mọi người rồi bắt đầu chọn món.
Phạm Trung Dương bổ sung thêm: “Thêm món đậu phụ Sơn Thủy.” Vừa nói vừa nuốt nước miếng.
Lê Diệp liền nhìn ông với vẻ ngạc nhiên: “Ông từng đến đây rồi sao?” Món này là món đặc trưng của quán, mỗi lần đến đây bà cũng sẽ chọn món này, lâu dần trở thành quy củ luôn, vì vậy không cần gọi thì quán cũng tự khắc đem lên.
“À, bữa trưa ăn ở đây.” Phạm Trung Dương nói nhỏ nhẹ, có chút thoải mái.
Ông cũng chỉ mở miệng gọi món thôi, có cần kinh ngạc vậy không?
Rõ ràng, Phạm Trung Dương vẫn chưa nhận thức được việc có thể vào đây ăn mang ý nghĩa như thế nào.
Bữa trưa? Đôi mắt Lê Diệp như đang suy ngẫm điều gì, sau đó ánh mắt tự nhiên hướng về phía Đàm Hi, có nét gì đó mang nghĩa sâu xa.
Ánh mắt Đàm Hi không hề thay đổi, cô cười đáp lại.
“Vậy đi, tạm thời như vậy đã, mau lên món.”
“Vâng, các vị đợi một xíu.”
Mười phút sau, một bàn đầy ắp thức ăn được dọn lên, bất luận là bề ngoài hay hương vị đều khiến người ta thèm thuồng.
Đàm Hi đếm đủ 10 món, đã thế đĩa thức ăn không hề nhỏ, gần như ngập cả bàn ăn.
Cách mời khách dùng cơm của Lê Diệp cũng chất thật đấy.
“Ồ, hương vị này quá tuyệt vời!” Mới vào mâm Phan Hải đã gắp ngay vào món đậu phụ Sơn Thủy, nhấm nháp, “Vừa có vị thanh của đậu phụ, vừa như có vị ngọt của suối nguồn, thật không hổ danh hai từ Sơn Thủy.
Lão Phạm, cái miệng ông cũng sành nhỉ?”
“Ăn cơm thì ăn cơm, sao phải ca ngợi món ăn như vậy?” Bệnh!
Phan Hải nghe thấy là biết ông nghĩ gì, cười một tiếng, không hề bực dọc: “Bình thường khen tranh nhiều rồi, khen món ăn lại mang cái thú khác.”
Ha ha, biết chơi thật.
Đàm Hi cúi đầu ăn lấy ăn để, cô đói lắm rồi.
Bữa trưa ăn có lưng lửng bụng, ban chiều lại tốn một trận nước bọt, lại còn phải động não nữa, món ăn vừa dọn lên là cô không còn nhịn được nữa.
Bỗng nhiên, một đôi đũa đưa đến trước mặt cô, sau đó đặt một miếng sườn nhỏ.
Đàm Hi liền ngước nhìn, Lê Diệp đang cười với cô: “Thích thì ăn nhiều vào.”
“Ồ, cảm ơn.”
“Không khách sáo.” Lê Diệp đặt đũa gắp món ăn xuống, rồi giả bộ hỏi đại: “Lần này em đặc biệt theo Phạm sư huynh đến để xem triển lãm hả?”
“Vâng.” Đàm Hi gắp miếng sườn bỏ vào miệng, động tác không sang lắm, nhưng cũng không thô lỗ, mang nét hào phóng.
“Khi nào thì quay về Tân Thị? Để tôi kêu người tiễn…”
“Bà hỏi lão Phạm ấy, tôi là người thủ đô.”
Lê Diệp ngạc nhiên: “Nhìn em tuổi trẻ mà hiểu biết vậy, không biết ba mẹ là…”
“Bà Lê,“ Cô bỗng nhiên ngẩn đầu lên và mỉm cười trước ánh mắt có chút hồi hộp của Lê Diệp, chỉ về hướng bên phải, “Lão Phan muốn mời rượu bà, tay đưa lên nãy giờ mỏi lắm rồi.”
Lê Diệp liền nhìn về hướng cô chỉ, đúng là thấy Phan Hải đang cầm ly rượu mời bà, “Tiểu Diệp à, ba người chúng ta đã bao nhiêu năm rồi mới được ngồi cùng nhau ăn tối nhỉ?”
“Đúng vậy… nghĩ lại thì lần trước là hồi đại học rồi.”
Đàm Hi đột nhiên phát hiện Phạm Trung Dương ít lời hẳn, hoặc ông cúi xuống ăn, không thì ngẩng lên uống rượu, cả người như chìm trong u sầu mệt mỏi, tuy là đã cố ý kiềm chế, nhưng vẫn vô tình toát ra.
Lạ thật…
Đàm Hi múc một chén canh cá đưa cho Phạm Trung Dương: “Thầy uống ít thôi, canh này ngon lắm.”
Ông dừng lại và khịt mũi: “Học trò ngoan…”
Đôi mắt Đàm Hi hơi trùng xuống, quay lại thì bắt gặp cái nhìn phức tạp của Phan Hải đang nhìn Lê Diệp và Phạm Trung Dương.
Cô bỗng giật mình, không cẩu huyết đến thế chứ…
Đến cuối bữa, bầu không khí dần hào hứng hơn.
“Lão Phạm, tôi… tôi ghen tị với ông đấy, đã nhận được một học trò tốt như vậy!” Phan Hải uống hơi nhiều, đôi má đỏ ửng lên, nói chuyện cũng mạnh miệng hơn.
“Lão Phan, ông coi chừng đó, cẩn thận về nhà bị cho quỳ ván giặt đồ đó nha.”
Khóe miệng Đàm Hi cười thầm, không ngờ cao to lực lưỡng vậy mà bị bệnh “sợ vợ.”
Phạm Trung Dương nói trúng tim đen, Phan Hải khó chịu: “Tôi quỳ ván giặt đồ thì sao chứ? Còn hơn ông đến giờ vẫn chỉ có một mình.”
Tất cả im lặng, khuôn mặt Lê Diệp có chút mất tự nhiên.
Phạm Trung Dương ngay lập tức ném đôi đũa, sắc mặt cực xấu: “Tôi không nói chuyện với đồ say xỉn.
Nhóc con, chúng ta đi về.”
Đàm Hi gần giống như bị nắm tay áo kéo dậy, “Ah? Dạ.” Đi thì đi, dù gì cô cũng ăn no rồi.
“Phạm sư huynh, đợi đã…” Lê Diệp đứng dậy, tiện tay đỡ Phan Hải dậy, “Lão Phan uống say rồi, ông đừng để bụng.”
Bước chân ông dừng lại, quay người, chẳng phải tức giận, chỉ còn thất vọng: “Bao nhiêu năm cũng không tiến bộ hơn, uống vài ngụm vào là nói nhảm, vẫn là cái thói xấu này!”
Đàm Hi lại để ý sư phụ của cô cố ý né tránh ánh mắt của bà Lê, thật là… lạy ông tôi ở bụi này mà.
“Tiểu Diệp, bà đỡ tôi làm gì chứ? Tôi không… ực…”
Sau cùng, vẫn là Phạm Trung Dương đỡ Phan Hải ra ngoài.
Đợi Lê Diệp thanh toán xong, Phan Hải đã tựa cây đèn bên đường ngáy khò.
“Mọi người về trước đi, tôi đưa ông ấy về.” Lê Diệp đóng cửa xe sau lại, rồi đi lên ghế lái, vừa mở cánh cửa xe ra thì bị Phạm Trung Dương đưa tay nắm lấy.
“Để chúng tôi đưa về, một mình bà không xử nổi lão già này đâu.”
Lê Diệp hỏi: “Ông biết địa chỉ nhà lão Phan không?”
“… Không biết.” Vừa dứt lời, “Bà có thể nói cho tôi biết.”
Bà giơ hai tay, ánh mắt bất lực: “Tôi cũng không rõ nữa.”
“Vậy…”
“Lúc ra đây tôi gọi cho