Tuy cô vẫn chưa được gặp mặt ông cụ Lục, nhưng cũng đã tìm hiểu được một số thứ từ những câu chuyện Lục Chinh kể.
Nghiêm khắc, bảo thủ, ngoan cố, đây chính là những ấn tượng đầu tiên Lục Giác Dân mang đến cho cô; độc đoán chuyên quyền, chủ nghĩa đàn ông, đây là suy đoán tiếp theo của Đàm Hi.
Đúng là không ít khuyết điểm, nhưng ưu thế cũng vô cùng nổi bật, những người như vậy thường sẽ rất có trách nhiệm.
Người có thể giữ gìn được sản nghiệp khổng lồ của Lục Thị, sau đó thành công chuyển giao lại vào tay Lục Chinh, ngoài năng lực siêu mạnh ra thì tinh thần trách nhiệm mạnh mẽ cũng không thể thiếu được.
Không khó tưởng tượng ra rằng, ban đầu khi ông cụ và bà cụ kết hôn với nhau, giữa vợ và người yêu là một sự lựa chọn khó khăn thế nào với ông cụ.
Nhưng cuối cùng ông đã lựa chọn từ bỏ tình yêu, gánh vác trách nhiệm trở thành người chồng, đủ để thấy được ông cụ biết gánh vác ra sao.
Tuy nói rằng có hiềm nghi bội tình bạc nghĩa, nhưng ông vẫn phân biệt rõ được nặng nhẹ thế nào.
Đàm Hi nói ra suy nghĩ của mình cho bà cụ nghe, “… Nếu như ban đầu ông đã lựa chọn trung thành với hôn nhân, thì bao năm trôi qua như vậy rồi chẳng lẽ vẫn còn định ăn cỏ cũ nữa hay sao?” Câu nói này tuy có chút cay nghiệt, nhưng lại là sự thật.
Đàm Thủy Tâm nghe cô ví Triệu Uyển Nhiên là “cỏ cũ” bỗng cảm thấy sảng kɧօáϊ.
Từ nhỏ đến lớn bà luôn được mẹ là bà Tạ Hoàn giáo ɖu͙ƈ rất tốt, gần như là dạy dỗ theo hướng tiểu thư gia đình danh giá thư hương môn đệ.
Những lời ông ngoại dạy dỗ lại càng văng vẳng bên tai, “Cử chỉ của người quân tử trước mặt người khác nên thận trọng, nét mặt lời nói cần đoan trang, đừng lỡ lời cũng đừng nói những lời không nên nói.
Là quân tử bề ngoài phải khiến người khác kính trọng, dáng vẻ phải thể hiện được uy nghiêm, lời nói phải khiến người khác tin phục.” Do vậy, bà rất ít khi bàn luận thị phi sau lưng người khác, càng không bao giờ nói những lời ác đả thương người khác.
Một câu nói “cỏ cũ” này được coi như là lời nói phát ra từ trong lòng bà, khiến bà trút bớt những bực dọc uất ức.
“Bà nội, bà cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm…”
Bà cụ nhìn cô, ánh mắt đượm vẻ nghi hoặc nhưng vẫn không mất đi sự ôn hòa, “Cháu cứ nói đi, bà chịu được.”
“Bà quá dịu dàng!”
Đàm Thủy Tâm ngẩn người, sau đó không nhịn được bật cười, “Nhóc con miệng cháu ngọt quá rồi đấy…”
Đàm Hi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng chọc được cho bà cười.
“Thực ra.” Bà cụ thu lại nụ cười, ánh mắt không còn bi thương như trước nữa, mà trở nên bình tĩnh ôn hòa hơn, “Những điều cháu nói đương nhiên trong lòng bà hiểu rõ.
Đều đã tầm tuổi này rồi, là người đã bước một chân vào trong quan tài rồi, còn có thể gây ra được sóng gió gì nữa chứ? Đã nửa đời người gió mưa bão bùng, còn có khó khăn nào không vượt qua được nữa chứ? Chỉ là tức giận quá mà thôi.”
Đàm Hi gật đầu, suy nghĩ của bà cụ cô cũng đoán được chút ít, đơn giản chính là không cam lòng.
Nếu như ông cụ Lục vẫn lưu luyến không quên tình cũ, thì sự nỗ lực bao năm qua và những uất ức phải chịu ban đầu là gì cơ chứ?
Cây sống nhờ có vỏ, người hơn nhau hơi thở.
“Lần này, bà sẽ không chịu thua trước nữa.” Trong đôi mắt ánh lên sự kiên định, sự quật cường ẩn dưới nét ôn hòa dịu dàng.
Búng tay một cái, “Bà nội giỏi lắm, cháu ủng hộ bà tuyệt đối!”
“Cháu ngoan quá…”
“Bên phía ông nội không quản nữa ạ?” Cô cẩn thận thăm dò.
Trong mắt