“Bà nội, cháu qua bên kia nghỉ một lát, bà có đi cùng không?” Đàm Hi chỉ vào một chiếc ghế băng cách đó không xa lắm.
“Bà còn chưa mệt.”
“Dạ.” Đàm Hi không nén nổi sự kϊƈɦ động muốn bật cười, “Vậy cháu qua bên kia trước nhé!”
“Ừ!”
Trong lúc đó liên tục có người rời đi, đến tám rưỡi mới chính thức kết thúc, mọi người cũng đã tản đi gần hết.
Bà cụ kiên trì đến tận lúc cuối cùng, toàn thân túa ra mồ hôi, tháo khăn choàng ra tùy tiện đặt lên vai, trêи mặt là nụ cười rạng rỡ, dường như còn bao phủ cả sự dịu dàng ôn hòa vốn có.
“Có vui không bà?” Đàm Hi đưa chai nước vừa mua ở cửa hàng tiện lợi cho bà.
Bà cụ nhận lấy.
“Cháu mở rồi đó.”
“Cảm ơn cháu.
Trước đây bà từng nhìn thấy người khác nhảy.”
“Ngày mai cháu lại đi cùng bà nữa nhé?”
“Ừm…” Trêи gương mặt bà cụ lóe lên sự thẹn thùng, có chút ngượng ngùng.
Đàm Hi coi như không thấy, vươn vai vặn người một cái, “Đúng lúc cháu cũng muốn vận động, gần đây hình như cháu cũng mập lên rồi thì phải…”
“Vậy thì… ngày mai chúng ta lại đến nữa nhé?”
“Vâng ạ!”
Bước đầu tiên, xốc lại tinh thần, get!
Trăng lên giữa trời, cả đêm ngủ say.
Một lần nữa mở mắt ra là bị hương thơm thức ăn làm tỉnh giấc, Đàm Hi ôm chăn ngồi dậy, ngoài cửa sổ sáng rõ, mang theo một lu+ồng ánh sáng màu vàng rực rỡ.
Ngày nắng, ngày tuyết tan.
Đánh răng rửa mặt xong, theo hương thơm đi đến cửa nhà bếp, bà cụ đang đeo tạp dề bận rộn, hơi nóng lượn lờ, khung cảnh ấm áp quen thuộc chốn nhà bếp.
“Bà đang nấu món gì thế? Thơm quá!”
“Sao cháu đã dậy rồi? Ngủ nữa đi cháu?”
“Nếu còn ngủ nữa chắc cháu thành heo luôn mất…” Thấp giọng lẩm bẩm.
“Cái gì?”
“Không, cháu nói là tay nghề của bà ngay cả đầu bếp cấp thế giới cũng phải nhận thua.”
“Nói bừa nào! Nếm còn chưa nếm, đã bắt đầu khua môi múa mép rồi đấy.
Nhóc con cháu không đáng tin tí nào cả!” Tuy nói vậy nhưng nụ cười trêи gương mặt Đàm Thủy Tâm càng xán lạn hơn.
Thấy chưa, lời nói ngon ngọt ai chẳng thích nghe.
“Hai phút nữa là xong thôi.”
Đàm Hi nhào đến, “Bà nấu gì đây…”
“Đừng mở ra! Cẩn thận bỏng đấy.”
“He he…”
“Cháu ra phòng ăn đợi đi, sắp được ăn rồi.”
“Vâng ạ.”
Đàm Hi lấy hai cái bát và hai đôi đũa, xoay người đi ra.
Bà cụ nhanh chóng đeo găng tay bưng chiếc lồng hấp ba tầng đi ra, Đàm Hi muốn phụ một tay.
“Đừng chạm vào, cẩn thận bỏng đấy!”
Cô lại ngoan ngoãn thu tay lại, “Đây là… tiểu long bao ạ?”
“Ừm, cháu nếm thử đi.”
“Ngon quá! Ai… nóng, nóng, nóng!” Vừa cắn thử một miếng, dịch nước sốt nóng hổi đã chảy ra, Đàm Hi kêu oa oa.
“Cháu ăn chậm thôi, chậm thôi…” Bà cụ cực kỳ đau lòng, “Sao lại giống đứa trẻ con thế không biết.”
Động tác Đàm Hi khựng lại, vẻ mặt hơi ngưng lại, không biết nghĩ đến điều gì khiến vẻ mặt cô bỗng trở nên mờ mịt, “Bà ơi, cháu giống trẻ con lắm à?”
“Trẻ con không tốt à? Có người chiều chuộng, có người yêu thương…”
Cho nên, anh ấy cũng nghĩ như vậy sao?
Không phải không tôn trọng, cũng không phải là coi thường, anh ấy chỉ là… muốn chiều chuộng cô thôi sao?
“Hi Hi?”
“… Dạ?” Bỗng hoàn hồn lại.
“Sao vậy cháu?”
“Không, không sao ạ.”
“Lục Chinh có nói khi nào thì về không?”
“Tối đa nửa tháng ạ.”
“Ồ, nửa tháng cơ à… lúc nó đi có nói đã xảy ra chuyện gì không?”
“Hình như là công việc làm ăn ở khu vực Bắc Mỹ xảy ra vấn đề gì đó.”
“Bắc Mỹ đúng là không ổn định lắm.” Bà cụ dường như đang suy nghĩ điều gì, “Mấy năm nay thường xuyên bất ổn.”
Đàm Hi định hỏi kỹ, không đợi cô hỏi, bà cụ đã nói trước, “Đồ ăn còn nóng ăn đi cháu, trong bếp vẫn còn đấy.”
“Vâng.”
“Mùi vị thế nào?”
“Like!” Dựng ngón cái lên tán dương.
Đàm Hi thực sự không hề nịnh hót, vỏ mỏng, nhân tươi, nuốt xuống còn lưu lại mùi hương trong miệng, bề ngoài cũng đẹp, từng chiếc nhỏ nhắn đặt trong lồng hấp, đáng yêu biết bao.
“Cháu nhớ trong nhà không có lồng hấp mà bà?”
“Sáng nay ngủ dậy thấy vẫn còn sớm nên bà định đi siêu thị, nhưng còn chưa mở cửa.
Khi về nhìn thấy ông cụ Lý, nhà ông ấy có nên bà sang mượn tạm.”
“Ông… ông cụ Lý ạ?” Đàm Hi chớp mắt, vẻ mặt hiếu kỳ.
“Nhà ông ấy ở khu biệt thự phía trước, còn nuôi một chú chó lông vàng, mới được ba tháng, đeo cái nơ màu đỏ, cực kỳ đáng yêu.
”
“Sao bà lại quen với ông ấy ạ?”
“Tối qua dưới lầu, ông ấy ngồi bên cạnh vườn hoa, suýt nữa thì bà giẫm phải chân ông ấy.”
“Bà đi đến nhà ông cụ Lý rồi ạ?”
Bà cụ cắn một miếng bánh bao nhỏ, từ tốn hút nước canh bên trong, nghe vậy liền gật đầu, “Kể cũng đáng thương, căn nhà lớn như vậy mà ngoài dì giúp việc ra không còn ai để nói chuyện nữa.”
“Vậy còn vợ ông ấy…”
“Mất nhiều năm trước rồi.”
“Chuyện này mà bà cũng biết rõ vậy à, bà lợi hại quá!”
Lúc này bà cụ mới phát hiện ra có điều gì đó không ổn, phản ứng lại cười mắng yêu cô: “Cái đầu của cháu nghĩ đi đâu vậy hả?”
Đàm Hi không dám đùa nữa, vô thức cắn một miếng bánh bao, dịch canh trong bánh trào ra, bỗng chốc khiến cô bỏng rát.
Phản ứng lại, “Ưm… nóng quá, bà ơi…” Nước mắt trào ra, gương mặt nhỏ ấm ức.
Sắc mặt bà cụ chợt thay đổi, vội vàng gác đũa sang một bên: “Ngoan nào, để bà xem có nặng không… không sao, môi đỏ một tí thôi, những chỗ khác đều không sao hết.
Để bà ra ban công nhổ cho cháu một nhánh lô hội, bôi vào là thanh nhiệt giải hỏa ngay…”
“Đừng.” Đàm Hi kéo bà lại, “Cháu không sao nữa rồi, ăn cơm xong đã bà ạ.”
“Không sao thật không?”
“Còn thật hơn cả vàng thật nữa ạ.”
“Cháu ấy! Bà đã bảo cháu cẩn thận rồi, sao lại không chịu nghe lời thế hả?”
Đàm Hi lè lưỡi, “Tại bà làm ngon quá, đây là do cháu kϊƈɦ động quá ấy mà…”
“Tiểu long bao nhân sốt không thể ăn như vậy được đâu, cháu nhìn bà này.” Bà cụ dùng đũa gắp một cái bánh, “Đầu tiên cháu chấm vào đĩa giấm, hơi hướng ra bên ngoài một chút, cắn phần một bên đáy của vỏ bánh, hút nước ở bên trong, sau đó lại chấm vào đĩa giấm, cho giấm thấm vào bên trong, cuối cùng mới đặt cả chiếc bánh bao vào miệng, cắn xuống…”
Giọng bà cụ ôn hòa, động tác nhã nhặn, dường như không phải bà đang ăn tiểu long bao, mà là món ăn cao sang rồng phượng gì đó.
Đàm Hi nhìn đến thất thần, không hề che đậy sự kinh ngạc và tán thưởng trong mắt.
Có một số người, càng già càng nhếch nhác, nhưng có một số người lại toát lên phong vận độc đáo do năm tháng ban tặng, đẹp mà thoát tục, tinh khiết mát lành.
“Cháu đã học được chưa?”
“Dạ.”
“Đợi đến đợt tết trung thu, khi hoa quế nở rộ, còn có tiểu long bao nhân cua, còn ngon hơn cả nhân này.”
“Đây là cách làm của Thường Châu ạ?”
“Thì ra là cháu biết à?!” Bà cụ tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Đương nhiên rồi.” Khẽ nhếch mày, vẻ mặt đắc ý.
Tiểu long bao là món ăn vặt truyền thống nổi tiếng vùng Giang Nam, bắt nguồn từ vùng phủ Thường Châu, Giang Tô từ đời Thanh.
Đây là món ăn sáng tạo hàng đầu của Vạn Hoa Lầu ở dốc cầu ven sông ở Thường Châu.
Tiểu long bao ở Vô Tích vị ngọt, còn tiểu long bao vùng thường Châu vị mặn, cô vừa nếm thử đã biết rồi.
Lại nghĩ đến quê cũ của bà cụ, cô vô cùng chắc chắn.
“Có câu thời cổ có Vạn Hoa, cận đại có Nghênh Quế.
Tất cả mọi người Thường Châu đều biết, ăn tiểu long bao phải đến Nghênh Quế uống trà.
Bà nội, cháu nói có đúng không?”
“Đúng! Đúng! Cháu biết những thứ này thật là hiếm có…”
Kiếp trước trong một lần hưng phấn nhất thời, nửa đêm cô lái xe từ Thượng Hải đến Thường Châu, chỉ để ăn tiểu long bao còn nóng hổi bốc khói nghi ngút.
Tuổi trẻ đồng nghĩa với vốn liếng để điên cuồng.
“Vỏ mỏng trong suốt, nước sốt phong phú, hương cua xộc vào mũi, ngậy mà không ngấy, nước sốt đậm đà, nhân thịt tươi ngon, lại thêm dấm chua thơm, gừng non, nên hương vị càng thêm thơm ngon, có thể nói là tuyệt phẩm của Thường Châu.”
Lần này đến lượt bà cụ dựng ngón cái khen ngợi.
Ăn xong bữa sáng, Đàm Hi rửa bát xong xuôi, thấy thời tiết thích hợp, liền đề nghị ra ngoài đi chơi.
Bà cụ đương nhiên gật đầu đồng ý.
Bình thường bà rất ít khi đi dạo phố, nhiều nhất cũng chỉ đi cùng Tiểu Hà đến chợ nông sản mua đồ ăn.
Còn những thứ như quần áo, đồ dùng, mùa nào cũng đều có thợ may chuyên nghiệp mang đến tận nhà, cho nên khi Đàm Hi đưa ra ý kiến đi đến cửa hàng miễn thuế, Đàm Thủy Tâm mới cảm thấy vừa lạ lẫm vừa tò mò.
“Hoan nghênh quý khách.
Xin hỏi hai bà cháu định xem gì ạ?” Cô nhân viên bán hàng tươi cười ân cần chào hỏi, ánh mắt lướt qua chiếc đồng hồ lấp lánh hiệu Brooklyn trêи tay Đàm Hi.
“Không cần, chúng tôi tự xem.”
“Dạ vâng.
Nếu cần gì quý khách cứ gọi.”
Đàm Hi khẽ gật đầu, “Bà nội, bà thấy chiếc khăn quàng này thế nào?”
“Nếu cháu đeo thì bà thấy hơi khô khan một chút.” Màu xanh đậm, tuy khiêm tốn phú quý nhưng lại không thích hợp với độ tuổi của Đàm Hi.
“Cháu mua tặng bà mà.”
“Bà ư?”
“Vâng ạ, chất liệu sờ có vẻ trơn nhẵn, màu sắc cũng hợp với bà.”
“Không cần đâu, ở nhà bà có nhiều khăn quàng cổ rồi.” Bà cụ không biết nói dối, bà có một phòng để quần áo riêng biệt, mỗi mùa đều có quần áo được mang tới, sau khi Tiểu Hà sắp xếp xong sẽ đặt tất cả vào trong đó.
Mỗi ngày bà mặc một bộ cũng không hết, khăn quàng cổ cũng nhiều vô kể.
“Sao giống được? Đây là cháu tặng bà cơ mà!” Đàm Hi không cho bà cơ hội từ chối, trực tiếp gọi nhân viên phục vụ, “Làm ơn cô gói vào cho tôi.”
Bà cụ có muốn từ chối thế nào cũng khó