Ối, vừa nhìn đã thấy ghê gớm rồi, một nam một nữ hôn môi nhau!
Ông cụ bỗng có vẻ mặt như gặp quỷ, “Bà… bà… bà… xem cái thứ gì thế hả?”
Đàm Thủy Tâm không thèm nhìn ông lấy một cái, bưng ly trà lên nhấp một ngụm, động tác nhã nhặn, thanh thoát tự nhiên, “Liên quan gì đến ông?”
Lạnh nhạt như nước, giống như mặt nước phẳng lặng sau khi thuyền đã lướt qua.
Trong lòng Lục Giác Dân thấy rối rắm khó chịu, vốn muốn lớn tiếng chất vấn, nhưng lại nhớ đến lúc nãy đã nói sẽ không cãi nhau, chỉ đành hậm hực cho qua.
Bất giác lại nhìn về phía màn hình, lần này không chỉ môi chạm môi, mà thấy luôn cả đầu lưỡi, còn… còn chui vào trong nữa…
Đúng là xã hội càng ngày càng đi xuống!
Bàn tay vung lên, chỉ nghe thấy một tiếng “bốp”, màn hình gập xuống, hai má ông cụ đỏ bừng, nghiến răng cảnh cáo: “Không được phép xem!”
“Cần ông phải lo à.
” Cười lạnh một tiếng.
“Tôi nói này, bà muốn tạo phản đúng không?!”
“Hôm qua không phải đã phản rồi sao?”
“Bà!” Ông cụ hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, trơ mắt ra nhìn bà cụ nâng màn hình đã bị gập xuống lên, sắp xếp nghiêm chỉnh, càng khiến người ta thấy tức hơn là bà còn quay ngược lại cảnh hôn môi lúc trước, ông xem mà gân xanh nổi đầy trán.
“Đừng quên lúc nãy ông đã hứa gì, muốn cãi nhau thì ra ngoài.
”
Lửa giận của Lục Giác Dân vừa phun lên đến cổ họng, thì bị xìu xuống như thế, cái cảm giác đó phải nói như thế nào nhỉ… giống như bị một thau nước lạnh dội xuống người.
Bà cụ đặt ly về chỗ cũ, “Ông đến làm gì?”
Lục Giác Dân lúc này mới phản ứng trở lại, bản thân vẫn còn chuyện chính đáng phải làm.
“Khụ khụ… À tôi đã kêu Uyển Nhiên nội trong một tuần phải dọn ra ngoài rồi.
”
Khuôn mặt Đàm Thủy Tâm khẽ động, nhưng trêи môi chỉ nhẹ nhàng thốt ra một tiếng “ồ”, không nhìn ra có gì bất ngờ.
Ông cụ ngơ ngác, sao… sao không giống như tưởng tượng của bản thân thế này?
Ông cho rằng, bà cụ sau khi nghe thấy câu này, dù sẽ không lập tức tha thứ cho ông ngay, nhưng ít nhất sẽ thấy vui một chút chứ.
Nhưng cái dáng vẻ không lạnh không nóng này là thế nào?
“Tôi nói, tôi đã đề nghị kêu Uyển Nhiên dọn ra rồi!” Ông cụ không chết tâm, lặp lại một lần nữa.
“Ừ, nghe thấy rồi.
”
“Sao… sao bà không có phản ứng gì?”
“Tôi nên có phản ứng gì sao?” Đàm Thủy Tâm lạnh lùng nhìn ông, khóe môi nở nụ cười mỉa mai, “Vui mừng chảy nước mắt, hay đội ơn ông?”
“Không phải ý đó…”
“Vậy ông có ý gì?”
“Tôi… tôi muốn nói, bây giờ bà có thể về với tôi được chưa?”
“Triệu Uyển Nhiên dọn đi chưa?”
“… Vẫn chưa”
“Ờm, đợi bà ta đi rồi hẵng nói vậy.
”
Sắc mặt Lục Giác Dân bỗng trở nên nặng nề: “Bà không về với tôi?”
“Về làm gì? Nghe ông