“Cái này ấy à… là bí mật!”
“Nhóc con, ngay cả bà nội mà cũng giấu sao?” Đàm Thủy Tâm thấy rất tò mò, gạt bỏ sự lạnh nhạt lúc nãy, giờ đây chỉ cảm thấy nóng vội.
Đàm Hi xua tay, bên trêи vẫn còn dính bọt kem đánh răng: “Bà ngồi một lát, đợi cháu làm xong…”
Lúc này bà cụ mới thả người đi, không quên dặn dò: “Bà đợi cháu đấy nhé~”
Đàm Hi: “…”
Xem ra, thật sự rất tò mò.
Sửa soạn sạch sẽ, tiện tay búi tóc lên, Đàm Hi chớp mắt, rất tốt, một cô nàng xinh đẹp.
Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, bà cụ đã nóng lòng tiến lên, chuyện cày phim cũng quẳng sang một bên.
“Hi Hi, ngồi nào.”
“Bà ngồi ạ.”
“Cùng ngồi.”
“…”
“Mau nói cho bà nội biết, thần kỳ quá đi mất!”
“Cái này hả, toàn nhờ vào suy đoán.”
“Đoán?”
“Vâng ạ.”
“Bà xem, không phải hôm qua ông cụ vừa đến, hơn nữa thái độ rất kiên quyết?”
“Việc này có thể nói lên điều gì?”
“Người muốn gì được đó thường không chịu được đả kϊƈɦ.” Càng huống gì là lão già ngang ngạnh rất muốn xưng hùng xưng bá như Lục Giác Dân? Cả đời thuận buồm xuôi gió, có được địa vị và tài sản như hôm nay, ai mà không tâng bốc, thuận theo? Bất ngờ gặp phải phản kháng, còn là người bên gối của mình, sao có thể chịu thua được?
Nói thẳng ra, là không thể chấp nhận được việc có người và vật thoát khỏi tầm khống chế, nhất là người mình quan tâm.
Về điểm này, rất giống Lục Chinh, thật không hổ là hai ông cháu.
“Ông cụ nuốt phải cục tức ở chỗ bà, buộc phải đòi lại mặt mũi?”
“Đơn giản thế thôi sao?”
“Nếu không thì sao ạ?”
Bà cụ cau mày, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Đàm Hi khoác tay bà, khẽ lắc lư, tỏ ý an ủi: “Cái gọi là, người trong cuộc mê, kẻ ngoài cuộc tỉnh.
Với tư cách là người ngoài cuộc, cháu nhìn thấy rất rõ.”
“Vậy cháu nói xem tiếp theo ông ấy sẽ làm thế nào?”
“Vậy thì phải xem lúc nãy bà nói như thế nào.”
“Bà nói y như những gì cháu chỉ, không nể mặt ông ấy, sau đó lại nói đuổi Triệu Uyển Nhiên.”
“Vậy ông cụ có phản ứng gì?”
“Ông ấy nói nội trong một tuần.”
“Tại sao phải một tuần?”
“Cái này… bà không hỏi.”
Đàm Hi rất muốn che mặt, hít thở sâu, bình tĩnh lại, “Bà có biết vì sao ông cụ lại muốn giữ bà già kia ở lại không?”
Nhíu mày: “Ngoại trừ việc tình cũ khó quên, thì còn có thể vì sao nữa?”
“Ặc…” Cái này cũng độc đoán quá.
Nhưng, Đàm Hi không nói thẳng, suy nghĩ, đổi sang một cách hỏi dịu dàng hơn: “Vậy ông cụ có giải thích với bà không?”
“Không có.”
Ồ, một người không hỏi, một người cũng không nói, chẳng trách lại gây gổ đến mức này.
“Hay là bà hỏi thử xem?”
Đàm Thủy Tâm mím môi: “Bà… chưa hỏi qua bao giờ.”
Đàm Hi muốn xỉu.
Cô nghĩ qua hàng ngàn vạn khả năng, như bà cụ quá cao ngạo, không muốn cúi đầu, hoặc là da mặt mỏng, ngại nói ra, nhưng lại không ngờ tới, bà cụ chưa làm qua chuyện này bao giờ, không quen.
“Đi tiệc xã giao về muộn, hoặc qua đêm ở bên ngoài, bà đều không hỏi sao?”
Bà cụ suy nghĩ: “Thường có tiệc tùng gì đó, ông ấy đều dẫn bà cùng đi.”
Đàm Hi nhếch mày, tỏ vẻ kinh ngạc: “Thường xuyên như thế?”
“Trêи cơ bản không để bà ở nhà một mình.
Sau đó, A Chinh tiếp nhận Lục Thị, những bữa tiệc xã giao của ông ấy giảm xuống một nửa, ngoại trừ phải tham gia cuộc họp hội đồng quản trị, thì rất ít ra ngoài.”
“Không có họp mặt nho nhỏ gì đó với bạn bè?”
Bà cụ lắc đầu.
Làm cả nửa ngày trời, hóa ra đây là một “ông già thích ru rú ở nhà”!
Ông ấy cũng được xem là giữ thân như ngọc, Đàm Hi thầm nghĩ.
“Có vấn đề gì sao?” Bà cụ tỏ ra thắc mắc.
“Không… nhưng mà bà ơi, ông cụ có thể làm được như vậy đã là rất tốt rồi.”
“Như vậy? Là như thế nào?”
“Tức là không làm bậy bên ngoài đó ạ!”
“Ông ấy dám! Từng ấy tuổi đầu rồi, còn muốn làm bậy, cho dù có lòng cũng không có cái sức ấy.”
“…” Câu nói này, đủ đen.
“Không thể nói như thế được, bà xem trước đây có cái ông giám đốc Ngô của vật liệu xây dựng Trường Hưng gì đó, đã 75 tuổi rồi còn bị con gái bắt gian tại giường, mất mặt đến tận Trường Thành cơ ấy.”
“Thật à? Vật liệu xâu dựng Trường Hưng… Bà có nghe qua, trước đây có hợp tác một khoản thời gian với Lục Thị.”
“Vâng ạ! Mấy trang lá cải đều đăng đầy ra, suýt chút nữa còn lên top tìm kiếm.
So sánh ra, ông cụ khá biết tự quản lý chính mình đấy.”
“Hi Hi, sao cháu lại nói thay cho ông ta vậy?”
“Cháu đang đứng ở lập trường công chính khách quan, tuyệt đối không có nói giúp cho ai” Đàm Hi vội vàng tỏ lòng trung thành, “Đúng rồi, sau đó bà trả lời ông cụ như thế nào?”
“Kêu Triệu Uyển Nhiên dọn đi trước rồi nói, nếu không miễn bàn!”
Đàm Hi giơ ngón tay cái lên: “Lợi hại!”
“Dù sao bà đã nghĩ thông suốt rồi, dù thế nào cũng không thể cúi đầu trước được.
Những năm qua, ông ấy xem mình như là ông trời, cho nên mới dám tùy tiện nổi giận, nói lời cay nghiệt với bà…” Vừa nghĩ đến câu “Nếu bà không về, sau này vĩnh viễn đừng về nữa”,bà cụ liền cảm thấy buồn bực.
“Trêи mạng thường nói, đàn ông là đồ hèn, cháu càng chiều hắn, hắn càng kiêu căng phách lối.”
Đàm Hi chẹp miệng, tuy có cái lý như vậy, nhưng được thốt ra từ miệng bà cụ, sao cứ… kỳ lạ thế nào ấy.
Cứ như cô đã vô tình dạy hư bà cụ thuần khiết?
Đàm Hi không khỏi cảm thấy tội lỗi, có thể tưởng tượng, sau này bà cụ càng biết nhiều, thì cuộc sống tương lại của ông cụ sẽ…
Chậc chậc, A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi!
Bên này vẫn đang mặc niệm, bên kia bà cụ vẫn đang thao thao bất tuyệt: “Không phải trong bài hát của Eason có câu: “không đoạt được thì mãi luôn gây rối, được yêu thương thì đều không biết sợ hãi.” Bà càng chiều theo ông ấy, thì càng không nhận được sự tôn trọng.”
Về mặt này, bà cụ không ngốc.
Hoặc nói là, biểu hiện hôm nay của Lục Giác Dân khiến bà khẳng định nhận thức ngầm này, từ đó dẫn đến việc thay đổi về quan niệm.
Hoa Hạ có một đại gia nổi tiếng từng nói: “Không bùng nổ trong trầm mặc, thì tức là diệt vong trong trầm mặc.”
Hiển nhiên, bà cụ lựa chọn vế đầu tiên.
Và tất cả những điều này vừa hay lại nằm trong tính toán của Đàm Hi, hoàn toàn phát triển theo tình tiết của một bộ ngôn tình máu chó.
Nếu đã như thế, ông cụ sắp gặp xui xẻo rồi! Vợ mình còn lo không xong, làm gì còn thời gian mà đi quản lý cháu mình? Hơn nữa, bây giờ cô đã có được sự tin tưởng và ủng hộ vô điều kiện của bà cụ, Lục Giác Dân có phản ứng thế nào, cũng không đủ trở thành mối uy hϊế͙p͙, chấp nhận cô là việc sớm muộn mà thôi.
Thủ đoạn có chút quanh co, có chút bỉ ổi, nhưng hết cách rồi, đối phó với kiểu người ngang ngược như ông cụ, thì phải áp dụng cách thức không chính quy.
Không sai, đúng là Đàm Hi có mưu đồ, nhưng mặt khác, cô cũng hy vọng thông qua chuyện lần này, giúp bà cụ mở được gút mắc trong lòng, theo đó nâng cao địa vị trong Lục Gia.
Giữa một bà cụ quen với việc phục tùng nghe lời người khác và một quý bà xinh đẹp thời thượng, Đàm Hi chỉ cần bày ra, nên lựa chọn như thế nào, trong lòng Đàm Thủy Tâm tự biết rõ.
Cứ coi như… giúp người ta phát hiện ra chính mình đi~
Đàm Hi tìm cho mình một lý (cái) do (cớ) rất tốt.
“Tiếp theo, chúng ta không cần làm gì cả, chỉ một chữ: đợi!”
“Chẳng lẽ… ông ấy sẽ còn tới?”
“Không phải ông cụ.”
“Vậy…”
Đàm Hi chớp mắt: “Dĩ nhiên là cái người bà muốn đuổi đi.”
Đàm Thủy Tâm như nghĩ tới điều gì đó.
…
“Giác Dân, ông về rồi à!”
Ông cụ vừa vào cửa, Triệu Uyển Nhiên liền tiến lên đón.
Bác Từ thấy thế, cau mày, lùi về sau nửa bước.
“Ừ.” Ông cụ Lục không vui lắm, vượt qua bà ta,