Buổi chiều, Đàm Hi lên công ty.
Tổ đội thao tác đã chờ cô được một lúc ở trong phòng làm việc.
Một nhóm người ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, thái độ nghiêm túc.
Hai cô suýt tưởng rằng mình vào nhầm chỗ.
“É… Mọi người đang chơi cosplay đấy à? Vào vai giám ngục à?”
Mọi người: “…”
Aiken khẽ ho một tiếng, hai mắt sáng ngời: “Đàm Tổng, cố giải thích với chúng tôi chút đi nào, he he he…”
“Nói gì cơ?” Đàm Hi đần mặt ra.
Aiken vội đi lấy ghế ra cho cổ, Tôn Phái Chu rót nước, mà Lưu Đông Thanh bình thường suốt ngày trung ra cái mặt đơ không cảm xúc thì giờ lại cứ cười ngây ngô mãi.
Da gà lập tức nổi đẩy tay Đàm Hi, “Các anh… trúng tà à?”
Aiken xoay màn hình máy tính ra, bên trêи là báo cáo xu thế giá cổ phiếu công ty nguồn năng lượng ô tô cho tới lúc 11 giờ 30 phút trưa ngày hôm nay.
Đàm Hi nhìn thoáng qua: “Cũng không tệ lắm, tăng lên liên tục.
”
“Đàm Tổng, có phải tổ tiên của cô là thầy bói không thế?” Lâm Sàng cười khẽ, nhận lại là một cái lườm dây khinh bỉ của thiếu nu.
BOSS vốn xinh đẹp, ngay cả trợn mắt thôi nhìn cũng rất hấp dẫn.
Đàm Hi mà hiểu được suy nghĩ trong đầu anh ta thì phỏng chừng sẽ bĩu môi sau đó không thèm để ý nữa.
Nhãi con, nịnh bợ cũng phải xuất phát từ thực tế, có hiểu không hả?
Phân là phần, chưa bao giờ nghe nói phần còn có mùi thơm.
Tôn Bái Châu bày ra vẻ mặt tha thiết: “Đàm Tổng, cô uống nước đi! Thực ra, chúng tôi đều rất tò mò, sao cô có thể dự đoán được là giá cổ phiếu sẽ tăng vậy?”
Đàm Hi cũng sảng kɧօáϊ, hoàn toàn không có ý che giấu: “Đoán thôi!”
Mọi người: “…”
Aiken trầm ngâm trong chớp mắt, đột nhiên hỏi kỹ hơn: “Đoàn thể nào vậy?”
Đàm Hi nhướng mày, kinh ngạc nhìn anh ta.
Phản ứng của Lâm Sảng đều nằm trong dự đoán của cô, trêи mặt viết hai chữ to cực kỳ chói lọi… Không tin!
Không ngờ, Aiken lại nghiêm túc nhất.
Anh chàng này… Đầu óc đúng là minh mẫn.
Thực ra, Đàm Hi cũng không nói dối, cũng không trả lời mọi người cho có, rõ ràng là có đoán mà!
Làm gì có ai chơi cổ phiếu mà có thể nói chắc chắn như chém đinh chặt sắt được giá cổ phiếu nhất định sẽ như thế nào chứ?
Xét đến cùng, chẳng phải cũng chỉ là một chữ “đoán” thôi sao?
Nhưng mà…
“Đoán cũng phải có kỹ năng, lấy sự thật làm gốc, không thể đoán bừa, đoàn mò, nói một cách khác là phải tiến hành phán đoán trong cơ sở hợp lý.
” Đàm Hi đột nhiên nghiêm túc nói, ánh mắt đảo qua bốn người, cuối cùng dừng ở Aiken.
“Căn cứ theo sự thật ư?” Anh ta đang nghĩ xem có bỏ sót thông tin quan trọng nào không.
Lúc trước Aiken cũng không coi trọng cổ phiếu của nhà này lắm.
Đàm Hi thấy anh ta bắt đầu nghiêm túc tự hỏi chính mình thì đột nhiên lại cảm thấy… vui vẻ khi trẻ nhỏ dễ dạy?
Đột nhiên, mắt Aiken sáng lên: “Vì chính sách bảo vệ môi trường ư?!”
“Đúng thế.
” Đàm Hi tỏ vẻ tán thưởng.
Lâm Sảng gãi đầu, trong mắt hiện lên vẻ bối rối: “Đàm Tổng, đại ca à, hai người nói gì mà bí hiểm thế? Sao tôi chẳng hiểu chút nào vậy?”
Aiken mở miệng giải thích cho mọi người nghe, Đàm Hi ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Trước đó không lâu, chính phủ vừa mở đại hội nhiệm kỳ mới, đưa ra các công việc trọng tâm trong sáu tháng cuối năm này, ngoại trừ ổn định tăng trưởng kinh tế ra thì còn phải đưa việc bảo vệ môi trường lên vị trí chiến lược, tích cực kiểm soát ô nhiễm môi trường ở thành phố.
Mà nguyên nhân chủ yếu gây ra ô nhiễm đô thị chính là khỏi xe ô tô, nếu muốn phòng chống ô nhiễm thì phải bắt đầu từ điều căn bản này, vì thế bắt buộc phải phát minh ra nguồn năng lượng ô tô mới.
Trước đó, công ty ô tô có tên Hạo Trạch này phát triển