Thực ra, không nên trách bọn họ không nghĩ tới hướng đi của chính sách, bởi vì nó không ở trong phạm vi chức trách của họ.
Tổng hợp tình huống thực tế để suy xét và đưa ra quyết sách đầu tư chính xác là chuyện mà nhóm của Linda nên làm.
Mấy người của nhóm Aiken thì am hiểu về quản lý tài khoản và khống chế đầu tư hơn.
Nói đơn giản một chút, những người này tuy nhanh tay nhưng lại thiếu chiến lược chỉnh thể.
Tương tự, cho dù lính có mạnh cỡ nào thì cũng cần phải có tướng lĩnh có khả năng chỉ huy mới tận dụng hết năng lực được.
Thế nên, biểu hiện này của Aiken thực sự khiến Đàm Hi phải lau mắt mà nhìn.
Nếu đào tạo cẩn thận, tương lai tất có chỗ dùng.
Còn về Lâm Sảng, Tôn Bái Châu và Lưu Đông Thanh, tuy ba người này không có đầu óc linh hoạt như Aiken nhưng cũng rất sáng dạ, quan trọng nhất là biết cách làm việc, chứ nhìn dáng vẻ ân cần của họ thì biết rằng họ không chỉ có chỉ số thông minh cao mà EQ cũng rất khá.
Không phải cô thích được người ta nịnh bợ gì, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ quy củ ngầm của cái ngành này.
Đàm Hi cũng không thấy phản cảm.
Rốt cuộc trêи đời này làm gì có ai không thích được khen đâu chứ?
Nhìn đám người này rõ ràng đang cười tủm tỉm có vẻ lừa gạt, nhưng thời điểm mấu chốt thì họ lại cực kỳ sáng suốt, sẽ không cản trở công ty của mình.
Đây cũng là nguyên nhân đầu tiên khiến Đàm Hi giữ bọn họ lại sau một thời gian khảo sát ngắn.
Tiền của cô chưa bao giờ dùng để nuôi người vô dụng.
“Cứ như thế trước đi,“ Đàm Hi đứng lên, “Cổ phiếu của nhà này sẽ còn yên ổn trong mấy ngày, tuy rằng có xu thế tăng lên nữa nhưng cũng sẽ không tuyệt đối an toàn.
Trong lúc này, mọi người nên chú ý theo dõi, có chuyện xảy ra thì phải gọi điện cho tôi
ngay.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Chân trước Đàm Hi vừa tiến vào văn phòng mình thì Lưu Diệu đã ngay lập tức tiến vào, trong tay còn cầm theo một tập tài liệu rất dày, đặt hết xuống trước mặt cô.
“Gì đây?” Đàm Hi tiện tay cầm lấy một tệp, cúi đầu lật giở.
Lưu Diệu, “Tư liệu về công ty con của tập đoàn Lục Thị ở bên này.”
“Ồ, cũng khá nhanh đấy.”
Trong mắt Lưu Diệu tỏ vẻ hưng phấn: “Đây là một khối thịt mỡ lớn mà!”
“Anh chắc không?” Đàm Hi nhướng mày, cười như không cười.
Lục Thị quả đúng là một miếng thịt mỡ” lớn, có điều có thể chia chác hay không cũng chưa chắc.
Bất động sản chồng chất, tài chính treo giò, đừng nói là “thịt mỡ”, thậm chí còn không thể được coi là “thịt nạc” nữa, cùng lắm chỉ có thể coi là một khối “xương sườn“.
Cũng may, gặm xương sườn” cũng có cái thú riêng.
Đàm Hi thấy dáng vẻ nóng lòng muốn thử của anh thì gập tài liệu lại, đẩy trở về: “Này, toàn bộ giao hết cho anh đấy.” “Hả?” Ý gì? Lưu Diệu ngẩn người.
“Ý trêи mặt chữ, dự án lần này giao cho anh làm.” Nhẹ nhàng, bâng quơ.
Lưu Diệu không lập tức tỏ thái độ mà chỉ hỏi nguyên nhân.
Đàm Hi xoa cằm, nghiêm trang đáp lại: “Là bà chủ tương lai, tôi phải tránh một chút.”
Lưu Diệu á khẩu không trả lời được, đành phải ôm tài liệu lặng lẽ rời đi, chỉ sợ tiếp theo đây sẽ rất bận bịu.
Đôi tay chống trêи mặt bàn, eo thon uốn éo, thuận thế xoay cái ghế dựa một vòng 360 độ, Đàm Hi thoải mái đến mức thở dài một hơi, còn nhàn nhã tới mức nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Cốc cốc cốc
Có người gõ cửa ư?
Đàm Hi lập tức chỉnh đốn lại sắc mặt, giơ tay sửa sang lại cổ áo, lập tức hóa thân thành một bà chủ nghiêm túc: “Mời vào.”
Dương Thiền đẩy cửa đi vào, “Đàm Tổng.”
“Ừ, có việc gì thế?”
“Hôm qua tài khoản của công ty đã chi ra một số tiền lên tới 8 con số, tôi đã hỏi thì Aiken nói đây là ý của cô?”
Đàm Hi gật đầu.
Dương Thiền cũng không bất ngờ, “Tôi biết rồi.” Sau đó