“Dao Dao, anh Tống.” Sầm Uất Nhiên ngồi dậy.
Nhiễm Dao vội vàng ngăn cổ lại, “Chị đừng nhúc nhích, đau lắm đúng không?”
“Không đau.”
“Thật không?”
“Hay… chị xuống đi hai bước cho em nhìn nhé?”
“Đừng…” Nhiễm Dao vội vã xua tay, “Chị nên nằm nghỉ ngơi đi thì hơn.”
Sầm Uất Nhiên cười với cô, sau đó ánh mắt hơi dừng trêи người Tống Tử Văn, thầm nghĩ: Một cô bé tốt thế này, vị này nhặt được tiện nghi lớn rồi.
“Lão Tống, sao hai người lại tới đây?” Giang Dự đi nhanh vào từ ngoài cửa, đặt hộp giữ nhiệt trong tay xuống, ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ.
“Chúc mừng cậu lên chức ba, người anh em.”
Mặt mày Giang Dự rạng rỡ, tuy không đến mức lộ ra ngoài nhưng người sáng suốt đều có thể nhận ra là anh ta vui sướиɠ tới mức nào, “Đừng hâm mộ tôi, cậu cũng nhanh đi.” Nói xong lại thoáng nhìn về phía Nhiễm Dao.
Tống Tử Văn rũ mắt, nắm tay lại ho khẽ hai tiếng.
Giang Dự thầm nghĩ: Giả bộ! Cậu cứ giả bộ nữa đi!
Vì không muốn làm ổn tới Sầm Uất Nhiên nên hai người tự giác đi ra ngoài nói chuyện.
“A Dự, tôi còn tưởng hai đứa chúng ta sẽ độc thân cả đời, không ngờ đảo mắt một cái mà cậu đã làm ba trẻ con rồi.” Tống Tử Văn sờ vào trong túi quần, lấy hộp thuốc lá ra, hỏi anh ta có muốn không.
Bởi vì đây là phòng bệnh VIP, hành lang có khu dành riêng cho hút thuốc lá nên mới không cần phải kiêng kỵ nhiều như thế.
Không ngờ Giang Dự lại từ chối, “Cai lâu rồi, cậu dùng có lấy thứ này ra dụ dỗ tôi nữa.”
Trong mắt Tống Tử Văn xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Phải biết rằng người bạn này của anh ta là một kẻ vô cùng nghiện thuốc, hút từ thời học đại học, sau khi tiếp quản công ty thì càng nghiện nặng thêm, sao tự nhiên lại đổi tính đổi nết thế:
Người không nghiện thuốc lá sẽ không hiểu được việc cai thuốc khó khăn tới mức nào, nhưng Tống Tử Văn biết.
Năm đó anh ta và người bạn này không ai thua ai.
Sau đó vì vào nhà nước làm công chức nên anh cưỡng ép mình phải từ bỏ.
Vậy nên càng hiểu được sự khó chịu trong chuyện này.
“Sao hả, cậu không tin à?”
Tổng Tử Văn gật đầu, “Tôi vẫn giữ lại ý kiến của mình, thấy hơi nghi ngờ.”
“Từ lúc Nhiên Nhiên bắt đầu mang thai, tôi đã không hút nữa rồi.
Cậu nói xem, trước kia trong túi không có thuốc lá thì thà chết đi còn dễ chịu hơn, sao tôi có thể thật sự cai được thế chứ?” Giang Dự lộ ra vẻ chế giễu, có điều trong mắt lại phảng phất sự phấn khởi, còn ẩn chứa cả vẻ đắc ý.
Đúng là không dễ dàng.
Kẹo cao su không tới ngàn hộp thì cũng phải vài trăm, sau đó mới phát hiện ra hình như không có thuốc vẫn có thể sống bình thường được?
“… Lúc không nhịn được nữa, tôi lại nghĩ tới nếu Nhiên Nhiên và cục cưng trong bụng cô ấy hít phải khói thuốc, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao, thế là cố gắng ngăn chặn cơn thèm thuốc lại.
Lão Tống, cậu nói xem tôi có phải một người cha tốt không?”
“Ừ, người cha tốt.”
Cũng là một tên đồ tể tốt, giết sạch chó.
Bên kia, Nhiễm Dao bóc hộp trái cây mới mua ra, phân loại trái cây ở trong đó rồi đặt vào trong giỏ trúc: “Chị Uất Nhiên, có muốn ăn táo không, em gọt cho chị nhé?”
“Em đừng vội, ngồi xuống đây nói chuyện với chị đi.”
“Vâng.”
Sầm Uất Nhiên ngồi dịch vào bên trong một chút, vỗ lên mép giường, “Ngồi ở đây.”
Nhiễm Dao ngồi xuống, cười với cô: “Tối hôm qua có phải chị rất mệt không?”
Sầm Uất Nhiên nhớ lại cơn đau đớn xé rách người