Sầm Uất Nhiên dựa lưng vào cửa kính, đứng đối diện với Nhiễm Dao, sau đó dán đầu lên, theo sự sai lệch về thị giác, vừa vặn ghé sát với cái lồng ấp thứ hai bên trái.
Xuyên thấu qua màn ảnh, hai mẹ con như thể đang dán sát vào nhau.
Nhiễm Dao ấn nút chụp, theo thói quen chụp liên mấy tấm sau đó ra dấu OK với Sầm Uất Nhiên.
Bởi vì hai người trốn ra nên cũng không dám ở lâu, sau khi thăm em bé xong liền nhanh chóng quay trở lại phòng bệnh.
Sau đó, Tổng Tử Văn và Giang Dự cũng bước vào.
Hai người liếc nhìn nhau, thầm nghĩ: Nguy hiểm thật.
Nói chuyện thêm một lát, Tống Tử Văn chào tạm biệt, trước khi đi Nhiễm Dao còn gửi bức ảnh vừa mới chụp sang cho Sầm Uất Nhiên.
Sầm Uất Nhiên cười với cô như thể hai người có chung một bí mật nho nhỏ, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.
Giang Dự đưa hai người rời đi, lúc về thì trong tay có thêm một cái xe lăn.
Sầm Uất Nhiên kinh ngạc: “Cái này…”
“Chẳng phải em muốn nhìn thấy con sao? Đi thôi, anh đẩy em qua đó.”
Người phụ nữ dở khóc dở cười, “Đâu cần dùng tới xe lăn chứ? Cái này quá… quá khoa trương rồi.”
Giang Dự kiên trì nên Sầm Uất Nhiên cũng không dám nói gì, trong lòng dâng lên một sự ấm áp.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua khung cửa, chiếu lên bóng dáng hai người, tĩnh lặng mà bình yên.
Bởi vì đặt mua vé máy bay chuyển tối nên thời gian vẫn còn sớm, Tổng Tử Văn và Nhiễm Dao cũng chẳng vội vàng về khách sạn thu thập hành lý làm gì.
Hai người tìm một quán ăn vặt nổi tiếng ở đây để giải quyết bữa trưa.
Cửa hàng nhỏ hẹp chen chúc, ồn ào không ngừng nghỉ, không hề có bát đũa tinh xảo, thậm chí điều hòa không khí cũng không đủ, hơi khô nóng.
Nhiễm Dao ngồi trêи ghế đẩu đơn sơ, trong tay bưng một cái hộp giấy dùng một lần, mặt đối mặt với Tống Tử Văn, giữa hai người là một cái bàn gỗ.
Vóc dáng cổ thấp nên vẫn tính thuận tiện, nhưng Tống Tử Văn thì thật không xong, chân dài tay dài không biết nhét vào đầu cho hết.
“… Em xem bình luận, có rất nhiều người nói hương vị của quán này rất chính tông, chỉ có điều hơi đông một chút.”
Đâu chỉ một chút chứ?
Phải biết rằng, hai người đợi tận mười lăm phút mới có một cái bàn trống nhỏ này đấy.
Mặc dù đặt mình vào một nơi như thế này nhưng Tống Tử Văn vẫn không hề lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, chỉ nói: “Hương vị không tệ, em thích là được rồi.”
Ăn xong, hai người rời đi.
Vốn dĩ định về khách sạn, nhưng trêи đường về lại đi qua một nhà hàng bánh ngọt, Nhiễm Dạo lập tức nhìn sang bạn trai.
Ý là: Có vào hay không?
Lão cán bộ ngầm hiểu, gật đầu: Vào, đương nhiên phải vào rồi!
Ngoại trừ các loại bánh ngọt đủ mọi màu sắc ra thì ở đây còn có cà phê xay, Tống Tử Văn gọi một ly Blue Mountain.
Nhiễm Dao vừa ăn pudding xoài vừa chơi điện thoại.
Thuận tay chụp một bức ảnh, gửi cho nhóm, còn nhét thêm cái định vị nữa.
Ba mươi giây qua đi, chẳng có động tĩnh gì.
Lại thêm ba mươi giây nữa mới có tiếng leng keng truyền ra, không ngờ lại là An An không bao giờ nổi lên mặt nước, gửi một cái icon “Tham ăn“.
Sau đó, Đàm Hi và Hàn Sóc cũng thi nhau ló mặt ra.
Hàn huyện một hồi, không hiểu sao lại nói tới chuyện Sầm Uất Nhiên sinh em bé.
Nhiễm Dao chỉ nói, hôm qua đi ăn cơm với một người bạn của Lão Tống, ăn cơm được một nửa bữa thì vợ của người bạn đó đau đẻ, sinh được một cô con gái.
Hôm nay cô tới bệnh viện thăm, còn cảm khái trẻ con mới sinh chẳng khác nào con mèo con, bé tí xíu, yếu ớt.
Hàn Sóc không tin, Nhiễm Dao liền gửi ảnh cho cô nàng xem, có điều trước đó đã chỉnh sửa qua rồi nên nhìn tương đối mơ hồ.
Đàm Hi vốn đang nằm trêи ghế, vừa thấy ảnh chụp liền lập tức ngồi bật dậy.
Sau đó nhắn riêng cho Tiểu Công Trúa…
Đàm Hi: Có ảnh gốc không?
Tiểu Công Trúa: [Khó hiểu]
Đàm Hi: Ảnh chụp gốc ấy, hình như tớ biết mẹ đứa bé, có phải tên là Sầm Uất Nhiên không?
Tiểu Công Trúa:!
Đàm Hi: Được rồi, ném ảnh gốc qua đây đi.
Nhiễm Dạo nghĩ, nếu Đàm Hi đã biết Sầm Uất Nhiên, vậy thì chắc gửi bức ảnh kia cho cô ấy xem cũng không sao đâu nhỉ?
Đàm Hi nhìn màn hình điện thoại, sau một lúc lâu không nhịn được khẽ than thở, quả nhiên là cô ấy rồi…
Tính ngày tính tháng, hình như cũng tới lúc dưa chín rụng cuống.
Thế nên, An Hoán đã biết chưa?
***
Ngoại thành thủ đô, trong một căn hộ nông thôn không có gì nổi bật.
Lương Hồng đi vòng ra từ đường nhỏ.
Vì tối qua mưa rất lớn nên đường đi lầy lội, giày và ống quần dính đầy bùn đất, trong tay còn xách theo một túi nilon màu đen.
Hắn đi tới trước hàng rào gỗ, giậm chân thật mạnh hai cái, “Mẹ kiếp…”
Sau đó mới đi vào, trước khi gõ cửa còn cẩn thận quan sát động tĩnh ở xung quanh, người không biết còn nghĩ hắn là trộm.
“Anh Lương, rốt cuộc anh đã về rồi!” Một tên đàn em nhận lấy cái túi nilon trong tay hắn.
Một tên khác lập tức đóng cửa lại.
“Anh Hoán đâu?”
“Ở bên trong, vẫn còn sốt nhẹ.”
Lương Tử: “Trong túi có lương khô, tụi mày lấp bụng trước đi, tao nghe ngóng tình hình bên ngoài, chỉ cần cố gắng qua đêm nay nữa thôi là có thể tiếp xúc được với người bên chỗ Vu lão đại rồi.
Tụi mày phải kiên nhẫn, đừng để xong tới nơi rồi lại làm hỏng hết mọi chuyện.”
“Yên tâm đi, các anh em đều cảnh giác mà!”
Lương Tử thở phào: “Vậy là tốt rồi.
Đúng rồi, đưa túi thuốc trong đó đây cho tao.”
Một tên đàn em nhanh chóng lấy đồ ra, đưa qua.
Lương Hồng cầm lấy tủi thuốc đi vào trong, vừa mới vén màn lên thì n Hoán đã tỉnh lại.
“Anh Hoán! Anh cứ từ từ thôi…” Hắn vội vàng tiến lên đỡ người ngồi dậy.
“Tôi không sao, tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
“Bên chỗ ông Thành đã cắn câu rồi, chẳng phải chỉ là thằng con nuôi thôi sao, ông ta có cần tới mức đó không?” Trong mắt Lương Tử lộ ra vẻ coi thường.
Bởi vì Đại Phi chết nên ông già họ Thành kia hận lây sang bọn họ, vừa ra tay là muốn đẩy người vào chỗ chết.
Nghĩ bọn họ đều là người chết, muốn chèn ép là chèn ép chắc?
n Hoán nghe vậy thì ánh mắt lộ ra sự mỉa mai: “Cậu tưởng chỉ là cha con nuôi đơn giản thế à?”
Lương Tử có điểm ngơ ngác: “Nếu không thì còn thế nào nữa ạ?”
“Đại Phi là con riêng của lão ta, vì dè chừng con cọp cái trong nhà nên mới không dám thừa nhận, vẫn luôn che chở hắn dưới thân phận con nuôi thôi.”
Con riêng?
Lương Hồng cảm thấy bản thân mình quá ngây thơ và ngốc nghếch rồi.
Thì ra, giữa hai người đó còn có tầng quan hệ kia? Chẳng trách lần đầu khi anh Hoán muốn thu thập Đại Phi, ông Thành đó liền nhảy ra ôm hết chuyện này.
Lúc này lại ra tay dồn bọn họ vào chỗ chết, “Hóa ra con rủa già này muốn báo thù cho con rùa con à?”
n Hoán liếc nhìn hắn: “Nếu không thì cậu tưởng là vì sao chứ?”
“Em còn tưởng lão ta cảm thấy bị chúng ta và mặt đau quá nên muốn đánh trả…” Dưới ánh mắt “cậu còn non lắm, phải học tập nhiều nữa vào” của lão đại nhà mình, Lương Hồng ngượng ngùng ngậm miệng lại.
“Đã mua thuốc về chưa?”
“Ở đây!” Lương Tử lấy đồ ra, thuốc hạ sốt, cồn, bằng gạc, bông gòn, nhíp, thuốc bột cầm máu…
n Hoán cắn răng ngồi dậy, thuận tay hất cái chăn mỏng trêи người ra.
Đồng tử Lương Tử co lại, chỉ vì trêи cái thảm loang lổ một vệt máu lớn, mùi máu nồng nặc xông vào mũi làm tim gan nhỏ bé của hắn phải run rẩy, tay cũng run theo.
“Mang đồ lại đây.”
Thấy hắn cứ đứng đực ra không động đậy, Ấn Hoán cố gắng nhẫn nhịn nhắc lại một lần.
“Anh Hoán, thế này không được đâu! Đi, em đưa anh tới bệnh viện…”
“Lương Tử, bây giờ là lúc nào rồi, có cần tôi phải nói lại không hả? Có tin là vừa ló đầu ra thì người của ông Thành có thể giết sạch chúng ta không?”
“Nhưng máu không thể cầm như thế được đâu! Lỡ như bị shock, hoặc nhiễm trùng, hoặc bị uốn ván…”
n Hoán thật sự không muốn nghe hắn lải nhải: “Đủ rồi! Dao mới, không rỉ sắt, chỉ là miệng vết thương hơi lớn thôi, cậu mang cồn lại đây, tôi tự làm.”
“… Để em làm đi.”
Kỳ thật, người như bọn họ, làm gì có ai chưa từng bị thương đầu chứ?
Trong lúc nguy cấp, đâu phải lúc nào cũng có thể chạy tới bệnh viện được? Hơn nữa, rất nhiều thời điểm có khi còn chưa tới được bệnh viện thì đã bị người ta âm thầm giết chết rồi.
Thế nên, phần lớn tình huống đều phải tự mình xử lý.
Hắn thấy không ít trường hợp như thế, nhưng máu đã chảy ra quá nhiều thế rồi, còn thấm ra một khoảng lớn như vậy…
Khuyên bảo không có hiệu quả gì, lại không dám để n Hoán tự mình động tay, Lương Hồng đành phải căng da đầu sửa rạch, tiêu độc, bôi thuốc, băng bó.
Suốt một loạt hành động liên tiếp như thế, n Hoán chưa từng hé răng kêu một tiếng nào, ngược lại chính bản thân hắn lại toát mồ hôi lạnh khắp người.
Cũng may, tuy miệng vết thương dài nhưng không sâu, không tới mức phải khâu, nếu không mới gọi là khổ!
Nhưng rốt cuộc Lương Hồng vẫn là đàn ông, còn không phải chuyên nghiệp, thế nên khó tránh khỏi ra tay hơi nặng, n Hoán phải cắn răng mới nhìn qua được.
“Đây là thuốc hạ sốt và thuốc tiêu viêm, để em đi rót nước…”
n Hoán xua tay, ý bảo không cần, trực tiếp ngẩng đầu nuốt hết thuốc vào bụng.
Lương Tử nhìn mà thấy lo, thuận