Lương Tử gật đầu, đang chuẩn bị tiến lên.
Bỗng nhiên Vệ Ảnh nói: “Tôi muốn ở lại đây”
Đàm Hi cau mày, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt kiên định của Vệ Ảnh, cô đành phải nhìn Lương Hồng xua tay, ra hiệu cho hắn dừng lại.
Tăng Thủy Tường thấy tình hình bất lợi, phản ứng đầu tiên chính là chạy trốn, nhưng đối phương người đồng thế mạnh, đã chặn lại hết các lối đi, có muốn trốn cũng không trốn được.
“Các… các người là ai?!”
Đàm Hi cười lạnh, “Chẳng qua chỉ là con chó cố làm ra vẻ thôi, còn dám sủa loạn lên nữa à?”
“Để đàn bà đã đợi chúng mày..”
Lương Hồng hơi hất cằm lên, hoàn toàn không cần đến Đàm Hi ra tay, một tên đàn em xông thẳng lên quật ngã gã đàn ông xuống, rồi giảng cho gã hai cái bạt tai: “Giữ mồm miệng cho sạch sẽ vào, ở đây còn chưa đến lượt mày giương oai!”
Tăng Thủy Tường đột nhiên nổi giận: “Con mẹ mày dám đánh.”
Bốp bốp!
Lại hai cái bạt tại nữa, “Ông dám đánh thật đấy, sao nào?!”
“Mày!”
Bốp bốp!
Lần này Tăng Thủy Tường không dám tùy tiện mở miệng nữa.
“Dựa vào đầu chúng mày dám đánh anh tao hả?!” Dì Tư Tăng Quế Lan nhảy ra, chỉ vào mũi tên đàn em kia đổi giọng mắng chửi: “Mày bị điên à? Giữa thanh thiên bạch nhật, cái đổ não khuyết tật như mày dựa vào đầu mà dám đánh anh tao.
Tao rạch mặt chúng mày ra bây giờ…”
Người đàn bà giở giọng địa phương ra chửi, hai tay chống nạnh, ngửa cổ lên, nước bọt bay toán loạn.
Người đàn bà chanh chua điển hình!
“..
Nào đến đây đi, bọn máy đánh đi, đánh vào đây này!” Tăng Quế Lan nghênh cổ lên để lộ ra nửa gương mặt.
Trước đây khi bà ta cãi nhau với thím Hai nhà họ Lý đã dùng chiều này.
Đối phương đã bị chọc tức đến giậm chân đùng đùng!
Thời buổi này, ai ra tay trước thì người đó đuối lý!
Nếu mình bị đánh thì cũng tốt, đến bệnh viện ở dăm bữa nửa tháng, tiền thuốc men, tiền bồi bổ, còn cả tiền công chăm bẵm gì đó.
Nếu không đòi được từ đối phương thì bà ta không mang họ Tăng nữa!
Thế nhưng mẹ họ Lý kia lại là kẻ xảo quyệt, đâu dám ra tay chứ? Bởi vậy cho nên Tăng Quế Lan có tính toán cũng mất công.
Cũng tương tự như vậy, bà ta tin rằng đối phương cũng không dám hành động khinh suất!
Nhưng đáng tiếc đây không phải là cuộc chiến giữa mấy người đàn bà chanh chua nơi thôn quê, khi đối mặt với những người mạnh mẽ hơn, khó chơi hơn thì những chiêu đó hoàn toàn vô dụng.
Đàm Hi chỉ cần một ánh mắt, Lương Hồng đã hiểu ra ngay.
Khi đối phương còn đang không ngừng kêu “Đây này đánh đi” thì hai cái bạt tại đã nhanh chóng giáng xuống, âm thanh giòn tan, toàn bộ lâm vào yên lặng tĩnh mịch.
Hai tai Tăng Quế Lan kêu ong ong, vẻ mặt mơ màng.
Bà ta đã lệch hẳn nửa gương mặt vươn lên khỏi cổ sang một bên, bị hai cái tát giáng xuống khiến độ cong càng lớn hơn, thậm chí còn lệch hẳn đi.
Một lúc sau bà ta mới quay lại, “Mày, mày đánh tao..”
Lương Tử cười âm u, “Thì chính bà bảo tôi đánh còn gì nữa?”
Tăng Quế Lan chợt trở nên lúng túng, sau đó bà ta ngồi phịch xuống đất, vừa đá vừa giấy: “Đánh người! Có kẻ đánh người! Tôi không muốn sống nữa! Hôm nay nếu các người không đến tiền viện phí thuốc men thì tôi… tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Được thôi!” Đàm Hi đột nhiên lên tiếng, “Đúng lúc cảnh sát đến đây, tôi sẽ báo cảnh sát xử lý luôn cả chuyện các người đánh bạn tôi, thế nào?”
“Tại sao bọn tao lại phải đánh bạn mày chứ?! Con đi.” Nhớ lại nguyên nhân anh Cả bà ta bị bạt tai khi nãy cũng chính vì mắng người phụ nữ này, Tăng Quế