Ánh mắt Lữ Vỹ hiện rõ vẻ do dự, nhất thời không nắm được chủ ý.
Trước mắt Hoàng Liên đang ở trạng thái hôn mê, Đàm Hi lại nói năng xác đáng, trong lòng ông ta ta bắt đầu thấy dao động, và dần nghiêng về phía Đàm Hi hơn.
Bởi vì trực giác nói cho ông ta biết rằng, cô gái nhỏ này không hề nói dối.
Sắc mặt Lý Thiệu Giang cực kỳ khó coi, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Đàm Hi: “Cho dù Hoàng Liên có ra tay trước, còn đá đổ thùng nước, thì cũng không đủ chứng minh cô ta có ý muốn giết cô.”
Đàm Hi nhàn nhạt nhìn lại, “Thiếu úy Hoàng có ý muốn giết tôi hay không thì tôi không biết, ông cũng không biết, chỉ có bản thân cô ta biết mà thôi.”
Vẻ mặt Lý Thiệu Giang hơi dịu đi, nhưng Đàm Hi đã ung dung nói tiếp…
“Mấu chốt vấn đề không nằm ở việc Thiếu úy Hoàng có ý muốn giết người hay không, mà là… tôi cho rằng cô ta đã có ý muốn giết người!”
Ánh mắt Lý Thiệu Giang căng chặt lại.
Đàm Hi không nhúc nhích, “Chính bởi vì vậy, cho nên tôi mới lựa chọn dùng phương thức phun ống nước cứu hỏa vào cô ta để tự vệ, kết quả thế nào hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của tôi.
Dù sao mong muốn sống sót là bản năng của con người, trong những thời điểm mấu chốt chỉ cần có thể sống sót thì có ai còn nghĩ đến việc kết quả sẽ ra sao chứ?”
“Cũng có nghĩa là..” Trình Vũ lập tức tiếp lời, “Tất cả hành vi của đương sự của tôi đều thuộc phạm vi tự vệ chính đáng.”
Sáu người có mặt đều há hốc miệng ra nhìn.
Ngụy biện hay lắm!
Mồm miệng sắc bén lắm!
Thì ra ngay từ đầu cô ta chưa từng nghĩ sẽ rũ sạch toàn bộ sự việc, bởi vì quả thực đúng là Đàm Hi đã làm Hoàng Liên bị thương, hôn mê bất tỉnh, dù cho có giải thích ra sao lý lẽ thế nào cũng không thể phủi sạch mọi chuyện được.
Cách thức đơn giản nhất để cứu chữa chính là thừa nhận cô đã làm Hoàng Liên bị thương, nhưng tất cả đều do bất đắc dĩ cho nên mới không thể không lựa chọn tự bảo vệ mình.
Cách làm này còn cao minh hơn nhiều so với việc trốn tránh trách nhiệm!
Tất cả bọn họ đều đã bị cô dắt mũi, từng bước từng bước rơi vào trong cái hố đã được bày sẵn ra.
Đôi mắt Đặng Yến lộ vẻ kinh ngạc.
Lữ Vỹ ảo não buồn phiền.
Lý Thiệu Giang hoàn toàn mất đi khả năng ngôn ngữ, vừa giận dữ lại căm phẫn, giận dữ vì Đàm Hi quá giảo hoạt, căm phẫn vì Hoàng Liên không ra hồn!
Phó Kiêu vẫn giữ nguyên gương mặt không chút biểu cảm, nhưng cơn thèm hút thuốc càng mãnh liệt hơn.
Người bình tĩnh nhất lại là Từ Hạo và Tần Văn Hải.
Từ Hạo vì đã từng được chứng kiến thủ pháp lưu loát mau lẹ của Đàm Hi, cho nên tất cả mọi việc vừa xảy ra đều không còn khó chấp nhận như vậy nữa.
Tần Văn Hải vì là người dự thính hoàn toàn trung lập, cho nên không tiện thể hiện quá nhiều cảm xúc cá nhân.
Đàm Hi lãnh đạm nhìn quét qua mọi người, rồi bình tĩnh nói: “Các vị ở đây có gì muốn hỏi không?”
Trầm mặc, vẫn là sự trầm mặc.
“Trước khi Hoàng Liên ra tay đã từng hỏi thân phận của cô, tại sao lúc đó cô không nói cho rõ ràng?” Lý Thiệu Giang đau lòng người lính do mình dẫn dắt, cho dù lần này Hoàng Liên hành sự không chu đáo, nhưng thân là cấp trêи, ông ta cũng không thể giương mắt đứng nhìn cấp dưới của mình bị bắt nạt được!
Đàm Hi khó hiểu nhìn ông ta, “Tại sao tôi lại phải nói rõ ràng chứ?”
“Cô thừa nhận mình cố ý khiêu khích?”
“Tôi không hề nói vậy.”
“Nếu trước khi Hoàng Liên ra tay, cố nói rõ mình là sinh viên đại học thì có lẽ những chuyện sau đó đã không xảy ra rồi.
Bây giờ tôi có lý do để nghi ngờ cô cố ý khiêu khích, âm mưu kϊƈɦ động có ta!”
“Vẫn là câu