Lý Thiệu Giang tức giận thở hổn hển.
Đối phương nói câu nào ra câu đấy, mở miệng ra là điều khoản này quy định nọ, ông ta hoàn toàn không có chỗ nào để phản bác.
“Tôi là kẻ thô lỗ, không biết chơi trò thêu hoa trêи gấm như mấy người trí thức các cô!” Hừ lạnh một tiếng, rồi nói tiếp: “Nhưng van sự đều phải nói đến lý lẽ, tôi không tin là cố lại có thể nói đen thành trắng được.”
Trình Vũ muốn nói, ông tưởng rằng là “trắng” nhưng chưa chắc nó đã là “trắng” thật, cũng có thể ngầm ẩn chứa “đen”.
Những lời nói đã lên đến bên miệng, thấy đối phương tức giận không hề nhẹ, cuối cùng Trình Vũ vẫn không nỡ nói ra thành lời.
Cô tôn trọng quân nhân, cũng tôn trọng người già, huống hồ đối phương còn là một “người lính già”.
“Tại sao còn cần phải có người dự thính nữa? Chẳng lẽ chúng tôi còn chưa đủ trung lập hay sao?” Nữ quân y Đặng Yến đột nhiên lên tiếng, nhưng không có ý châm chọc khiêu khích mà thực sự không hiểu.
“Chẳng phải tòa án cũng cần phải có bồi thẩm đoàn đấy thôi?” Đàm Hi có ý ám chỉ.
“Cô đang nghi ngờ tính công chính của chúng tôi sao?”
Đàm Hi lắc đầu, “Tôi không có quyền phán xét tính công chính của bất kỳ ai, nhưng tôi biết có một từ gọi là “tránh hiểm nghi.”
Đặng Yến cau mày lại.
Đàm Hi bắt đầu đếm từ trái sang phải: “Trung úy Phó là thầy huấn luyện của tôi.
Đại Đội trưởng Từ và ngài là nhân chứng, người đầu tiên đến hiện trường.
Còn đồng chí Thiếu tướng lại là cấp trêи trực tiếp của Thiếu úy Hoàng, đều không thể tránh khỏi hai chữ “hiểm nghi”
“Vậy còn bí thư Lữ thì sao?”
Đàm Hi nhướn mày: “Ngài có chắc chắn là muốn nghe tôi nói không?”
Đặng Yến gật đầu.
“Trong tình huống còn chưa làm rõ chi tiết sự việc ra sao, vừa rồi chỉ một câu nói đây là mâu thuẫn nội bộ của quân đội, không cần luật sư của ông ta đã phán tôi vào tội tử hình rồi, đương nhiên không thể tính là người dự thính công chính tuyệt đối”
Sắc mặt Lữ Vỹ hơi trầm xuống.
Nhưng Đặng Yến dường như đã lĩnh ngộ được điều gì.
Cô nhóc thông minh quá, thật khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác.
“Được, tôi đồng ý với yêu cầu của cô.
Các vị thấy thế nào?” Ánh mắt thăm dò của Đặng Yến nhìn xung quanh.
Phó Kiểu: “Tôi không có ý kiến
Từ Hạo: “Tôi cũng đồng ý
Lý Thiệu Giang: “Tùy thối.
Tìm người nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian ở đây đâu.”
Cuối cùng chỉ còn lại Lữ Vỹ chưa thể hiện thái độ.
Đặng Yến gọi một binh sĩ đến: “Đi thông báo với Trung tướng Tần, cứ nói là có một vụ án cần trung tướng làm người làm chứng”
“Rõ!”
Sắc mặt mọi người khẽ thay đổi.
Lý Thiệu Giang không nhịn được hỏi: “Trung tướng Tần chẳng phải đã được điều động đến quân khu Giang Châu chỉ đạo công tác rồi sao? Sao bây giờ lại ở căn cứ?”
Đặng Yển gật đầu: “Tuần trước trung tướng được điều lại về đây rồi”
Lý Thiệu Giang nhất thời bừng tỉnh.
Rất nhanh sau đó, người được gọi là “Trung tướng Tần” đã đến.
Đó là một người đàn ông trung niên, cùng lắm cũng chỉ năm mươi tuổi, cao lớn đĩnh đạc, khi bước đi còn mạnh mẽ đầy uy lực.
Đàm Hi thu lại ánh mắt đánh giá, thầm nghĩ: Người này trông có vẻ còn trẻ hơn cả Lý Thiệu Dương, mà đã ngồi được vào vị trí trung tướng rồi.
Thú vị đấy!
Tần Văn Hải vừa đến, mọi người đều đứng lên di chuyển nhường chỗ cho ông ta.
Cũng không biết vô tình hay cố ý, ông ta lại chọn chỗ ngồi cạnh Lữ Vỹ, chính giữa Đặng Yến và Lý Thiệu Dương.
“Trêи đường đến đây tôi đã tìm hiểu đại