Thẩm Hàn đỡ Cao Hiểu Hiểu, vẫn luôn rì rầm nói chuyện với cô ta, một lúc sau, Cao Hiểu Hiểu mới có dấu hiệu hoàn hồn.
“Ơ… A Hàn?”
“Thấy thế nào rồi?”
“Đau quá…” “Không sao đâu, để tớ bảo Trần Dĩnh Kỳ đưa cậu đến phòng y tế.”
“Nhưng thầy bảo không được rời khỏi sân…“.
Thẩm Hàn vỗ nhẹ sau lưng cô ta: “Yên tâm, giao cho tớ xử lý.”
“Ù.”
Từ cuộc nói chuyện của hai người, không khó để biết rằng Cao Hiểu Hiểu rất dựa dẫm vào Thẩm Hàn, thậm chí đến mức nói gì nghe nấy.
Thẩm Hàn quay sang Trần Dĩnh Kỳ, hơi hất cằm lên, có chút cao ngạo, có chút khinh miệt: “Cô đưa Hiểu Hiểu đến phòng y tế di.”
Đàm Hi tưởng Trần Dĩnh Kỳ sẽ phản kháng lại, nhưng không có.
Cô ta cúi đầu đáp một tiếng, nghe lời đỡ lấy Cao Hiểu Hiểu, khập khiễng đi mất.
Nhìn qua thì thấy bản thân cô ta cũng bị thương nhưng vẫn cố đỡ lấy Cao Hiểu Hiểu, đủ thấy sự uy hϊế͙p͙ của Thẩm Hàn với cô ta nhiều đến mức nào.
Đàm Hi đột nhiên thấy tò mò, “con sâu lông xanh Smart” này ngoài thân thủ đáng nể ra thì còn bản lĩnh gì khiến người khác dè chừng vậy.
An An giúp Nhiễm Dao kiểm tra qua một lượt, còn bắt mạch rất có bài bản nữa.
Miệng Hàn Sóc kinh ngạc thành hình 0 tròn: Thật không đó? Thầy thuốc Đông y à?
Đàm Hi ném cho cô nàng một ánh nhìn: Không cần nghi ngờ, thật đó.
Hàn Sóc: An nhà ta lợi hại quá.
“Không có gì đáng lo cả, chỉ có cùi chỏ bị thương cần bằng bỏ thôi, để tớ đưa cậu đi bôi thuốc.”
Đàm Hi vung tay lên: “Được rồi, mấy cậu đi đi, để Hàn Sóc đi nói với thầy.”
Sóc nào đấy tự nhiên bị ra lệnh đi làm nhiệm vụ:…
Vốn dĩ tưởng sự việc có thể chấm dứt ở đây, ai cũng không nghĩ tới Thẩm Hàn sẽ đột nhiên ra tay,
Đàm Hi chỉ cảm thấy một luồng gió lướt qua bên tai liền quay sang nhìn theo bản năng, chỉ thấy một cú đấm tới ngay trước mặt.
Tiếng chửi bới của Hàn Sóc và tiếng kinh hộ của Chân Quả Quả cùng Phòng Tiểu Nhã liên tiếp thốt lên.
“Mẹ kiếp! Tao đập chết mẹ con sâu lông xanh nhà máy bây giờ!” Mấy câu chửi thề này là cô nàng học từ mấy cô bạn người Tử Xuyên ở hàng trước, lúc tức giận liền chửi bới lung tung lên.
Thẩm Hàn không thèm nghe, ánh mắt nhìn thẳng Đàm Hi, sắc lạnh như nó cầu.
Cú đấm thứ hai phá gió lao tới,
Ánh mắt Đàm Hi trầm xuống, né qua một cách khó khăn, nếu chậm một giây, chỉ sợ mặt đã bị biến dạng.
“Cô nẻ cái gì?! Có c* thì đánh một phen!”
“Xin lỗi nha, tôi là nữ, không có c”.”
*Nguyên cả câu trong bản gốc là “BfHRt4f8ff-8”, nghĩa là có giỏi thì đánh một trận.
Nhưng từ đà còn có hàm ý khác là giống nòi, hay là bộ phận sinh ɖu͙ƈ của đàn ông, nên Đàm Hi cố ý nói lái sang nghĩa khác.
“Vậy tôi sẽ đánh đến khi nào cổ đánh lại mới thôi.” Thẩm Hàn lại ép tới, đấm thêm một cú vào bên trái, rồi một chân bên phải quét qua.
Đàm Hi nhanh bước lùi lại.
Thừa lúc cô ta còn chưa thu chân về, ra đòn đánh vào sườn phải của cô ta.
Vẻ mặt Thẩm Hàn biến sắc, bỏ qua việc tấn công, quay sang né bộ phận trọng yếu đi.
Hai người vì thế mà kéo khoảng cách ra, cách nhau khoảng hai bước chân.
Một người cảm thấy hưng phấn, phấn kϊƈɦ; một người thì mặt trầm nước, ánh mắt sắc lạnh.
“Ha, phản xạ nhanh đấy.” Thẩm Hàn liểm khóe môi, chiến ý dâng đầy trong mắt.
Vẻ mặt Đàm Hi lãnh đạm, không có biểu cảm nào khác.
Hai người gây ra động tĩnh không hề nhỏ, thêm việc vị trí này cũng không phải chỗ khuất, rất nhanh liền có nhiều người tới xem trò