So về thể lực, Đàm Hi không thể so được với con sâu lông xanh này.
So về đánh đấm, tuy cô biết vài đòn đủ để cô đối phó với mấy tên lưu manh, nhưng nếu gặp người luyện võ thực thụ, vậy cũng chẳng có chỗ mà khóc ý chứ.
Sớm biết sẽ gặp loại người kỳ quái thế này thì trước khi đến đây đã nhờ Lục Chinh chỉ giáo vài đòn rồi.
Nếu so sánh hai điểm trêи, Đàm Hi thật sự không bằng Thẩm Hàn, nhưng cô cũng không phải không có thế mạnh.
Ít nhất, về mặt nó và tránh đòn, cổ linh hoạt hơn đối phương, và cũng điêu luyện hơn.
Vì vậy, tình hình trước mắt là vấn miễn cưỡng xem như ngang tay với nhau.
“Ghế thật! Hai cô này có luyện võ thật sao? Kia một đòn, đây một chưởng, Hoa Sơn luận kiếm à?”
“Diệt tuyệt giang thượng Mai Siêu Phong, còn xuất sắc hơn cả mấy bộ phim gần đây luôn!”
“Chiều của con tóc xanh là gì vậy? Hắc hổ đào tâm hả? Hay là Hầu tử trộm đào?”
Người xem càng ngày càng nhiều, tiếng thảo luận càng ngày càng ồn ào.
Vì vậy, khi ba người Phó Kiều, Chu Dân và Lý Khuế xuất hiện cũng không có ai chú ý hết.
Mọi người hô hào, nhạo báng, bình luận, quên mất đây là khu huấn luyện quân sự, cũng quên mất vẫn còn sự tồn tại của sinh vật tên là “huấn luyện viên“.
“Ha, thú vị đấy!” Chu Dân nhếch môi,
Lý Khuê: “Trận này còn đáng xem hơn trận đấu của mấy thằng đàn ông.”
Phó Kiêu nhìn hai người.
Chu Dân sở mũi, thấy Phó Kiểu không có ý đi qua ngăn cản, cũng mặc kệ đứng tại chỗ không nhúc nhích, yên tâm xem kịch hay.
Chỉ thấy hai nữ sinh ở phía xa người đánh kẻ đỡ, quyền cước tới tấp, đánh đến khí thế ngất trời.
“Đứa tóc xanh lá có lại lịch gì thế?” Lý Khuê nhíu mày, “Nhìn thế đánh giống quyền cước tự do, nhưng lại có chút gì đó của boxing.”
“Boxing?” Chu Dân nghe vậy thì không khỏi thốt lên nghi hoặc, lúc này mới đưa mắt rời khỏi người Đàm Hi.
Lọt vào tầm mắt là một mảng xanh lét, ha… anh ta có chút ấn tượng với cô gái này, Tài chính Trung ương hay Đại học B gì đó, nói chung là dưới sự quản lý của Phó Kiều.
Anh ta sờ cằm, bắt đầu phân tích thế đánh của cô gái này, “Đúng là có chút boxing trong đó… nhưng chủ đạo vẫn là võ thuật tự do.”
“Sinh viên trong kỳ huấn luyện quân sự này không vừa đâu.” Trong lời nói của Lý Khuê đầy hàm ý.
Chu Dân cười hả hê, đâu chỉ không bình thường, có thể nói là “Ngọa hổ tàng long” mới đúng ấy chứ?
Cô gái tóc xanh kia, nếu nói chưa từng luyện võ thuật, có đánh chết anh ta cũng không tin!
“Lão Phó, cậu nói xem có phải thông tin ở bên trêи bị tiết lộ rồi không?” Nếu không làm sao giải thích nhiều sự trùng hợp đến thế?
À, bên trêи nói phải chọn ra lính đặc công trong trường đại học, vừa hay huấn luyện quân sự lần này có rất nhiều người có tố chất cứng cỏi, giống như lúc đang buồn ngủ thì có người đưa gối tới vậy, khiến cho người khác không thể không nghi ngờ.
Phó Kiêu: “Chuyện ở bên trêи, chúng ta không quan tâm được, thiên chức của người lính là phải biết phục tùng.”
Chu Dân: “…”
Phó Kiểu: “Cho dù thông tin có bị lộ ra hay không, cũng không cần biết mấy con bọ chét kia có nhảy thế nào, chỉ cần đạt được tới tiêu chuẩn tuyển chọn thì mỗi người đều sẽ tự thể hiện thần thông của mình mà thôi.”
Đã là tuyển chọn, không sợ bạn thể hiện, chỉ sợ bạn không dám thể hiện mà thôi!
Như bây giờ là tốt nhất.
“Thôi chết! Đảm Hi sắp không chịu nổi nữa rồi!” Ánh mắt Lý Khuê căng thẳng.
Chu Dân định tiến lên nhưng