“Lão Lý, có đôi khi không cần quá tích cực đâu.” Giọng điệu Phó Kiều rất bình thản.
“Có câu “Mất cái này được cái khác, mất công này sẽ được công kia.
Những ngày tháng tiếp theo còn rất dài, cậu muốn lăn lộn thế nào mà chẳng được.” Anh ta nói ý ám chỉ.
Lý Khuế bừng tỉnh, cười đầy vẻ gian xảo.
Hai người nhìn nhau, trong lòng đều tự hiểu rõ nhưng không ai nói ra.
Sáng sớm, khi ánh nắng mai đầu tiên rải xuống mặt đất thì tiếng còi lại vang lên.
Đàm Hi vật vã ngồi dậy từ trêи giường, nâng cổ tay thấy mới có năm giờ rưỡi, còn sớm hơn lúc tập quân sự tận một tiếng, không buồn ngủ mới là lạ.
An An đã dậy, thò nửa người ra gọi Nhiễm Dao ở giường bên.
Còn Hàn Sóc do Đàm Hi phụ trách.
“… Dậy đi! Có muốn bị phạt chạy không đấy hả?”
Nghe nhắc tới “phạt chạy”, Hàn Sóc lập tức xoay người ngồi bật dậy, Cơn buồn ngủ lập tức bay biến sạch.
Sau đó, thay quần áo, rửa mặt, chạy như điên xuống lầu.
Động tác vô cùng nhanh nhẹn, thực sự hiếm thấy.
Sau 10 phút đã tập hợp xong, vừa đúng 5 giờ 40 phút sáng.
Không thấy mặt Phó Kiều và Lục Chinh đầu, chỉ có Chu Dân đứng trêи đài cao, mặc quân phục chỉnh tề, đĩnh đạc hiên ngang.
Nhưng nếu cẩn thận quan sát có thể phát giác ra sự tình không đúng.
Từ trước tới nay, huấn luyện viên Chu nổi tiếng là “hiền hòa, thân ái”, nhưng lúc này lại bưng ra bộ mặt lạnh như sương, ánh mắt nghiêm nghị.
Giống như thể ai thiếu anh ta mấy trăm nghìn vậy…
Hàn Sóc thấy thế, vừa mới ngáp được một nửa đã lập tức nhịn lại.
“Tình huống quái gì đây?” Cô nàng chớp mắt ra hiệu với Đàm Hi.
Đàm Hi khẽ lắc đầu, ý bảo cô nàng hãy lặng im.
Mọi người nhìn nhau, đều không biết nguyên do là gì.
Đúng lúc này, Chu Dân đột nhiên lên tiếng…
“Các em là những người xuất sắc nhất, đã trổ hết tài năng trong các bạn sinh viên, chưa tới mức trăm năm khó gặp nhưng cũng là những người trăm dặm mới tìm được một, hẳn đều biết cơ hội này tới không dễ.
Nhưng mà…” Nói một hàng dài phía trước, câu cuối này mới là trọng điểm, “Có người lại không biết quý trọng!”
Giọng điệu Chu Dân trầm lạnh, ánh mắt nghiêm nghị.
Xem ra có người lại phạm sai lầm rồi, mọi người đều thầm nghĩ.
Lúc này, một người lính trẻ áp tải một nữ sinh mặc áo rằn ri đi lên đài.
Đàm Hi nghe thấy bên tai truyền tới âm thanh hít vào khí lạnh, liếc mắt nhìn thì thấy là Chân Quả Quả.
Lại đưa mắt nhìn chăm chú về phía đài cao, vừa nhìn liền thấy… Thú vị!
“Phòng Tiểu Nha, 22 tuổi, học ngành Kỹ thuật thông tin điện tử của Đại học Q.
Tập hợp vào chạng vạng ngày hôm qua lại cố ý vắng mặt không tới, tính chất cực kỳ nghiêm trọng!” Chu Dân lạnh giọng quát lên, “Các em phải hiểu cho rõ, bây giờ là quốc gia đang lựa chọn các em, cũng là thời điểm các em cần phải gánh vác trách nhiệm!”
Không cho phép bất kỳ ai, lấy bất kỳ lý do gì để kén cá chọn canh.
Nếu nói những người này không thích bị giữ lại thì chẳng khác nào đánh rắm.
Nếu không phải có mục tiêu thì cần gì phải dốc hết sức mình để thể hiện trong mười ngày huấn luyện vừa qua chú?
Những người như Hứa Trạch, Thẩm Hàn không ít, nhìn thái độ của đội ba và đội sáu cũng có thể thấy là cạnh tranh khốc liệt tới mức nào.
Hành vi của Phòng Tiểu Nhã không khác nào “Ném bánh bao đi trước mặt ăn mày”, ném thì cứ ném thôi, lại còn con mẹ nó giơ chân lên giẫm bẹp… Bản thân mình không ăn thì cũng không cho người khác được ăn.
Hành vi khác người như thế không khiến mọi người đều nổi giận cũng khó.
“Người này là ai? Đầu óc bị lừa đá à?”
“Người anh em của tớ muốn ở lại mà không có cơ hội, lúc đi còn rưng rưng nước mắt, con mẹ nó thể lương về tận nhà ấy chứ.
Tại sao cô ta lại làm thế?”
Cơ hội mọi người coi như trân bảo lại bị một đứa con gái không biết tốt xấu đạp nát, ai mà chịu cho nổi đây?
“Muốn ở lại cũng chẳng ai thèm giữ, nhân lúc còn sớm thì mau cút đi!”
“Một cục phấn chuột làm hỏng cả nồi nước, ghê tởm!”
“Loại người này sao có thể được ở lại chứ? Đã hèn đã xấu còn làm bộ!”
“Tốt nhất là đá đi!”
“Ngồi chờ xem huấn luyện viên xử lý.”
Bên này, cảm xúc của quần chúng đều trở nên kϊƈɦ động, bên kia, đầu sỏ gây tội Phòng Tiểu Nhã lại vô cùng vui sướиɠ.
Thầm nghĩ, lúc này chắc sẽ không phải ở lại nữa rồi nhỉ?
Đúng thế, cô ta cố ý làm vậy!
Chiều hôm qua, sau khi cãi nhau với mấy người Đàm Hi xong, cô ta dẫn Chân Quả Quả đi tìm gặp Phó Kiều, đưa ra lời yêu cầu muốn rời đi nhưng lại không nhận được sự cho phép.
Phòng Tiểu Nhã ôm một bụng tràn ngập oán khí quay về ký túc xá, càng nghĩ càng tức! Cô ta căn bản không muốn ở lại, cũng chẳng muốn làm bộ đội đặc công gì đó, đều tại Đàm Hi…
Còn nữa, tại sao huấn luyện viên lại không đồng ý cơ chứ?
Chẳng lẽ cô ta không có quyền tự do thân thể à?
Thậm chí Phòng Tiểu Nhã còn nghi ngờ liệu có phải Đàm Hi cố ý bắt tay với Phó Kiều, không tha cho cô ta đi không nữa!
Thế nên, cô ta cũng oán hận cả huấn luyện viên luôn.
Bởi vì quá mức tức giận nên cũng chẳng thèm ăn cơm tối, cũng bỏ qua tin tức “tập hợp đầy đủ lúc 7 giờ“.
Tuy rằng nữ binh ở phòng trực ban đã tới nhắc nhở cô ta nhưng Phòng Tiểu Nhã lại hoàn toàn không định đi!
Cứ thế nằm trêи giường ngủ ngon, vùi đầu dưới gối, chẳng thèm quan tâm cái gì.
Cuối cùng, bị Chu Dân tự mình tới đánh thức…
Lúc đầu, cô ta rất thấp thỏm, sự sợ hãi huấn luyện viên đã ăn vào trong xương cốt, hoàn toàn là nỗi lo sợ xuất phát từ bản năng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy thật may mắn.
Có lẽ nếu cô ta biểu hiện không tốt sẽ bị loại ra thì sao?
Phòng Tiểu Nhã nghĩ mình đã tìm ra được phương pháp đúng, có thể rời khỏi địa phương quái quỷ này ngay lập túc!
Thế nên, trong quá trình nói chuyện với Chu Dân, cô ta cố ý biểu hiện cực kỳ cứng đầu cứng cổ, vậy nên mới có tràng phê bình