“Nếu muốn trở thành một bộ đội đặc công đủ tư cách thì quả thực không dễ dàng, quá trình rèn luyện không khác khổ tu là bao.
Cậu là người có tiềm lực, nhưng tiền để là không thể phân tâm.”
Lục Chinh đột nhiên lên tiếng, còn nói một đoạn rất dài như thế khiến cho Hứa Trạch vừa không khỏi ngẩn người, lại khó nén được sự vui sướиɠ.
Lôi Thần đang khen cậu sao?
Chẳng khác nào nằm mơ…
“Thầy thật sự nghĩ rằng em có tiềm lực sao?” Thấp thỏm hỏi lại.
Lục Chinh gật đầu.
“Cảm ơn! Cảm ơn thầy! Em nhất định sẽ cố gắng!” Trong lòng Hứa Trạch như đang có một con nai con đâm loạn khắp nơi.
“Nỗ lực không phải treo ở bên miệng mà phải dựa vào hành động thực tiễn.” Nhị Gia hướng dẫn từng bước.
“Thấy cứ yên tâm, em nhất định sẽ chứng minh bằng hành động!”
“Tốt lắm, trong thời gian này, tốt nhất đừng yêu đương gì.”
Hứa Trạch ngắc ngứ, cẩn thận hỏi lại: “Chuyện này… có liên quan gì tới việc trở thành bộ đội đặc công ưu tú hay sao ạ?”
“Đầu tiên, yêu đương sẽ làm cậu lãng phí tinh lực, ảnh hưởng tâm tình, không thể làm cho cơ năng của thân thể cậu luôn bảo trì ở trạng thái ổn định nhất.
Ngoài ra, tình yêu cuồng nhiệt khó tránh khỏi làm cho người ta trở nên quấn quýt, ở một mức độ nào đó, sẽ làm ảnh hưởng tới thời gian huấn luyện.”
Hứa Trạch trầm tư, thỉnh thoảng gật gù như thể cảm thấy rất hợp tình hợp lý.
Không ngờ, ở một góc độ mà cậu ta không nhìn thấy, môi Lục Chinh khẽ nhếch lên, nhưng giọng điệu lại vẫn nghiêm túc như cũ.
Anh nói: “Cậu phải biết rằng, tinh lực của con người là có hạn, muốn làm tốt một chuyện gì đó thì phải cực kỳ chuyên tâm.
Đừng để những chuyện râu ria làm ảnh hưởng tới mình, cho dù là sinh lý hay tâm lý cũng thế.
Đã hiểu chưa?”
Hứa Trạch gật đầu, giọng cực kỳ lớn và vang dội: “Hiểu rồi ạ!”
Như thể đã nhận được trợ lực lớn lao.
Cậu nghĩ, lúc trước Lôi Thần đi lên bằng cách này, vậy thì cậu cũng có thể.
“Xin thấy yên tâm, nhất định em sẽ không yêu đương.”
Trong mắt Lục Chinh lộ ra sự vui mừng.
“Cho dù yêu đương cũng tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng tới huấn luyện.”
Sắc mặt Nhị Gia lập tức trầm xuống.
“Cảm ơn thầy đã khẳng định và cổ vũ cho em, em sẽ cố gắng hết sức mình! Tạm biệt!” Nói xong liền thẹn thùng cất bước đi như chạy.
Lục Chinh ôm một bụng những lời còn chưa kịp nói, đành phải mạnh mẽ nuốt trở vào,
Lúc Đàm Hi cảm nhận được việc mình bị người ta theo dõi thì đã muộn.
Vừa mới chuẩn bị hạ thủ trước thì đã bị túm lấy cổ tay.
Cả người nhào vào một lồng ngực ấp ám, hương vị quen thuộc ập vào mặt nên cô lập tức không giãy giụa nữa.
Cố mặc kệ để đối phương kéo vào một chỗ kín đáo, vô cùng ngoan ngoãn.
“Biết là anh, nên bó tay chịu trói à?” Hơi thở nóng rực phun vào sườn tại khiến cô thấy ngứa ngứa, giơ tay lên gãi theo bản năng nhưng lại chạm phải cái cằm đầy râu lún phún của người đàn ông.
Đàm Hi rụt tay về đến giữa chừng lại bị một bàn tay lớn chặn đứng, cảm xúc vừa mềm vừa ấm truyền qua mu bàn tay.
Là cái hồn thành kính của người đàn ông.
“A… Anh hôn thì cứ hôn, sao lại cắn em chứ?”
“Cái tay này không ngoan, nên phạt.”
“Sao nó lại chọc vào anh rồi?” Đàm Hi tỏ vẻ ngạc nhiên.
Lục Chinh mà lại có thể nói chuyện với cô bằng giọng điệu gần như… giận dỗi thế này.
Tuyệt đối có vấn đề!
Lục Chinh cầm chặt tay cô không buông, vừa nắm trong tay vừa thưởng thức như thể đang xem xét một món đồ sử tinh xảo.
Sau một lúc lâu mới nói với vẻ rầu rĩ: “Em dắt tay người khác.”
Đàm Hi đời người, gần như ngay lập tức nghĩ tới điều gì.
Lúc trước, cổ vì ngăn cản Hứa Trạch cãi nhau với Trần Tự, trong tình thế cấp bách đã túm lấy cổ tay cậu ta, ai mà ngờ…
“Anh nhìn thấy hả?”
“Ừ.” Ánh mắt nặng