Chân Quả Quả trừng lớn mắt, cực kỳ bối rối: “Bọn tớ không có..” Phòng Tiểu Nhã đỏ bừng hai má, chẳng biết giấu mặt đi đâu.
Có lẽ lời nói của Hàn Sóc đã chọc trúng vào những suy nghĩ tối tăm, nhỏ nhen trong lòng cô ta, khiến cô ta như bị người lột sạch quần áo, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ phơi ra dưới ánh mắt mặt trời.
Những cảm xúc xấu hổ, ảo não và hổ thẹn đồng thời cùng dâng lên.
Đàm Hi nhíu mày.
An An không nói gì.
Hàn Sóc hừ lạnh, cô nàng luôn là người không biết lưu tình, rất giỏi làm càn.
Không khí trong phòng vô cùng căng thẳng, nặng nề tới mức khiến người ta không thở nổi.
Rốt cuộc Phòng Tiểu Nhã cũng không gắng gượng được nữa, phòng tuyến trong lòng lập tức sụp đổ, ôm mặt khóc ròng: “Xin lỗi, tớ không nên có loại suy nghĩ đó, chỉ là tớ thật sự muốn về nhà…”
Thừa nhận rồi.
Chân Quả Quả ngơ ngẩn, lúng ta lúng túng: “Tiểu Nhã, cậu…”
Trong mắt Nhiễm Dao hiện lên sự khinh bỉ.
Tuy cô cũng chẳng muốn ở lại tiếp tục huấn luyện nhưng cũng sẽ không bao giờ đổ lỗi cho bạn bè.
Bắn súng tiến vào top 3 chỉ để cho mọi người có thể được nghỉ ngơi một ngày, ngược lại giờ lại thành bọn họ sai sao?
Buồn cười!
“Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi…” Phòng Tiểu Nhã vọt tới trước mặt Đàm Hi, túm chặt lấy tay cô, “Hi Hi, cậu cũng thấy rồi đấy, thành tích cá nhân của tớ kém như thế, nếu không có thành tích tổ đội kéo lên thì tớ cũng chẳng có tư cách ở lại.
Hơn nữa, nếu tớ ở lại thì cũng sẽ kéo chân sau của mọi người thôi…”
Than thở khóc lóc, dáng vẻ cực kỳ đáng thương!
Có điều, chị Đàm cô dễ dàng động lòng thế sao?
Phòng Tiểu Nhã thấy cô nhìn mình bằng vẻ mặt chẳng có cảm xúc gì thì đột nhiên da đầu run lên, chột dạ rời tầm mắt đi: “Hi Hi, tớ không phải hạt giống tốt để tham gia quân ngũ đầu, liệu tớ có thể nhờ cậu…”
Đàm Hi nhướng mày, có thế thôi mà đã hết kiên nhẫn rồi à?
Nụ cười lạnh bò lên môi: “Nhờ tôi làm cái gì?”
Phòng Tiểu Nhã cắn răng rồi nói trắng ra: “Nhờ cậu đi nói với huấn luyện viên Phó một câu, thành tích đó không phải do tớ tự có được, tớ không muốn tiếp tục huấn luyện…”
“Ha!” Một tiếng cười lạnh không thèm che giấu cắt ngang lời cô ta.
Mỗi một từ của Hàn Sóc đều chẳng khác nào mũi tên tẩm độc: “Con mẹ nó cô có còn biết xấu hổ là gì hay không hả?”
Phòng Tiểu Nhã ngơ ngẩn, ánh mắt vô tội làm người ta phải thương xót.
Hàn Sóc không dao động, thậm chí trong đáy mắt đã xuất hiện vẻ chán ghét cực điểm.
Con người ấy mà, không tới thời khắc quan trọng thì vĩnh viễn sẽ không bại lộ bản tính của mình.
Lúc trước ở cùng phòng cũng không nhận ra Phòng Tiểu Nhã này có vấn đề gì, giờ thì coi như đã hoàn toàn nhìn rõ, một kẻ vừa ích kỷ lại vong ân bội nghĩa!
“Cô không muốn tiếp tục huấn luyện, tại sao lại bắt Đàm Hi phải đi nói hả? Cô không có chân hay không có mồm?”
Phòng Tiểu Nhã quả thực không thể thích ứng nổi với trạng thái bùng nổ lúc này của Hàn Sóc.
Loại cảm giác này như thể cô ta là một tội nhân tội ác tày trời, tại sao chứ hả?
Cô ta chỉ muốn bản thân mình được sống thoải mái hơn một chút, có gì sai sao?
“Hi Hi, tớ biết cậu có quan hệ tốt với huấn luyện viên Phó, chỉ là đi nói giúp tớ một cầu thôi mà, không làm cậu mất quá nhiều thời gian đầu.
Coi như cậu giúp tớ một chút, có được không?”
Đàm Hi nghe thấy vậy liền bật cười.
“Cậu…” Phòng Tiểu Nhã không hiểu ra sao.
“Giúp ư?”
“Đúng!” Cô ta gật đầu thật mạnh, “Cậu tốt như thế, nhất định sẽ đồng ý…”
“Ồ, thì ra ở trong mắt cậu, tôi là là người rất tốt như thế à?”
Phòng Tiểu Nhã gật đầu.
Đàm Hi nhún vai, nhìn về phía Hàn Sóc: “Làm sao bây giờ, tớ thành thành Thánh mẫu Mary Sue rồi này?”
Đổi lấy là một tiếng cười chế nhạo của anh trai Hàn, đồng thời cũng ném ánh mắt thương hại sang cho Phòng Tiểu Nhã đang tương đối mờ mịt: Tự cầu nhiều phúc đi, bảo trọng.
Kế tiếp, lần đầu tiên Phòng Tiểu Nhã được chứng kiến sự độc mồm của Đàm Hi, còn khắc nghiệt hơn cả Hàn Sóc, từng câu từng chữ chẳng khác nào cái đinh nhọn hoắt đâm thẳng vào tim cô ta.
“Cậu là ai hả? Chúng ta thân quen nhau lắm sao? Tại sao tôi phải giúp cậu chứ nhỉ? Ồ, cậu nói tôi rất tốt, bà đây xin nhận.
Đáng tiếc, tôi cũng chẳng có ý định ném cái tốt của tôi lên người cậu đâu, phải làm sao đây?”
“À, thế thì chắc cậu sẽ nói tôi xấu xa nhỉ?” Đàm Hi nhún vai tỏ vẻ chẳng sao hết, “Vậy cậu cứ nói thối, bên này tôi nhận hết.”
Nước mắt Phòng Tiểu Nhã lã chã như mưa, dường như đã phải chịu nỗi ấm ức rất lớn, ánh mắt đầy vẻ lên án: “Sao cậu có thể như thế chứ?”
“Tại sao tôi không thể?” Đàm Hi thu lại nụ cười, ánh mắt sa sầm: “Cậu muốn rời khỏi đây, tôi cũng chẳng cản.
Cậu tự mình đi tìm huấn luyện viên mà nói, tại sao lại đổ lên người tôi? Cậu nghĩ hay thật đấy.
Ồ, hay cậu cảm thấy tôi là người rất tốt, thánh mẫu Mary Sue não tàn nên có thể tùy tiện để cậu sai sử đúng không? Cậu ngây thơ nhưng tôi không ngu đầu.”
Trong mắt Phòng Tiểu Nhã lộ ra sự giận dữ: “Chúng ta không phải là bạn bè ư?”
“Đáng tiếc, không vượt qua được khảo nghiệm.” Thở dài thản nhiên, trêи mặt cũng cũng hề có bị thương, thậm chí đến động lòng cũng chẳng có.
Trái tim của Đàm Hi cứng rắn hơn tưởng tượng nhiều.
Phòng Tiểu Nhã căn bản chẳng đáng để có quan tâm, hoặc là nói, từ đầu tới cuối, Đàm Hi hoàn toàn không coi cô ta là bạn bè chân chính.
Thế nên giờ phút này, đối mặt với tình cảnh như vậy, cô mới có thể không gì phá nổi, hoàn toàn bình thường.
Khách qua đường xa lạ, ngay cả phản bội cũng chẳng được người ta để tâm.
Phòng Tiểu Nhã thẹn quá thành giận: “Thì ra cậu căn bản chưa từng coi tôi là bạn! Hư tình giả ý, làm bộ làm tịch!”
Đàm Hi vỗ tay tự khen ngợi mình.
“Sự thật đã chứng minh, tôi làm vậy là chính xác, đúng không?”
“Cậu!”
“Đủ rồi, cậu muốn đi thì tự mà đi tìm Phó Kiêu.
Từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi, gặp mặt cũng coi như không quen biết.” Quyết đoán, độc ác, tuyệt tình, hoàn toàn không để lại một con