Đàm Hi không có năng lực ngăn cản, cũng không có tâm tư nhàn rỗi mà thông cảm.
Thờ ơ lạnh nhạt.
An An cũng giống cô, chỉ khác ở chỗ tồn tại hay không chẳng quan trọng.
Đàm Hi thích tự mình ra tay, còn An An thì quen quạt gió thêm củi.
Người trước là phát hành động, người sau thích chiến tâm lý.
Đều là kiểu phụ nữ không thể trêu vào!
Nói một cách so sánh, cảm xúc của Hàn Sóc là hướng ngoại, còn Nhiễm Dao thì càng khoa trương hơn, nói cổ nàng sạch sẽ như một tờ giấy trắng cũng chẳng ngoa.
Dù sao thì thì cũng đã kết rồi.
Đàm Hi nằm ngủ trêи giường, dần chìm vào giấc ngủ trong tiếng khóc nức nở.
Lúc tỉnh lại thì đã năm giờ mười lăm phút, cô thuận tiện đánh thức Hàn Sóc dậy.
An An và Nhiễm Dao bị ồn ào không ngủ được nên ngồi chơi tận hai tiếng.
Đàm Hi kéo khăn lông ướt trêи giá xuống lau mặt cho tỉnh rồi đi giày, đứng lên: “Cũng sắp đến giờ rồi, đi ăn cơm thôi.”
Bốn người rời khỏi ký túc xá.
Phòng Tiểu Nhã khóc xong mệt quá nên vẫn ngủ ngon lành.
Chân Quả Quả vốn cũng đang ngủ.
Lúc Đàm Hi gọi Hàn Sóc, cô ta cũng tỉnh dậy theo phản xạ có điều kiện.
Lúc trước, cho dù là dậy sớm xếp hàng hay tập hợp khẩn cấp, Đàm Hi luôn là người phụ trách đánh thức mọi người, dần dà liền thành thói quen.
Nhưng hôm nay không còn cơ hội cùng hoạt động với họ nữa, Chân Quả Quả thấy mũi cay cay, không nhịn được mà rơi lệ.
Ngồi thương tâm một hồi, sau đó cô ta bò dậy, đi tới trước giường của Phòng Tiểu Nhã: “Tiểu Nhã, hơn 5 giờ rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi?”
Đối phương ừm một tiếng, mày nhíu lại, cũng không tỉnh dậy.
Chân Quả Quả đưa tay lay người cô ta một chút.
“Cậu làm gì thế hả? Có bệnh à?” Phòng Tiểu Nhã đột nhiên trợn tròn mắt tỏ vẻ tức giận, vẻ mặt méo mó đầy dữ tợn.
Chân Quả Quả bị cô ta dọa cho phải lùi hai bước, choáng váng.
“Muốn đi thì cậu tự mà đi, đừng làm phiền tớ!” Nói xong, Phòng Tiểu Nhã trở mình, tiếp tục vùi đầu ngủ.
Chân Quả Quả sững sờ tại chỗ, lệ đã sớm rơi đầy mặt.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ?
Mấy người Đàm Hi hoàn toàn chẳng chịu một chút ảnh hưởng nào.
Bởi vì đại bộ phận sinh viên đã rời đi nên lúc này ký túc xá rất trống vắng.
Trước kia, đi xuống toàn thấy người với người, chen chúc nhau, giờ cho dù có đi đánh võng hình chữ S cũng chẳng đụng phải ai.
Tới nhà ăn, chỉ nghe thấy tiếng cánh quạt trần đang quay, bên trong vô cùng yên tĩnh, trống trải một cách không thể tưởng tượng nổi.
“Ô, mấy người các em tới ăn cơm à?” Một đầu bếp béo đi tới, cười ha ha hỏi chuyện.
Đàm Hi gật đầu.
“Sinh viên tập quân sự ở lại hả?”
“Vâng.”
“Thế thì phải đợi thêm một lát đây, bên kia 6 giờ mới kết thúc cơ.”
Đàm Hi nhướng mày: “Không phải bình thường 5 giờ vẫn ăn cơm ạ?”
“Đó là thời gian ăn cơm lúc các em tập quân sự thôi, giờ thì khác, phải đợi bọn họ huấn luyện xong mới có thể cùng nhau ăn cơm được.”
“Bọn họ là ai a?” Đàm Hi hỏi.
“Bộ đội thường trú.”
Còn tại sao lại khác nhau thì người đầu bếp béo không nói nhiều, chỉ có nụ cười là vô cùng thâm sâu.
Hàn Sóc thấy thế không khỏi sợ hãi, tự nhiên thấy sau lưng lạnh toát.
Cô nàng kéo Đàm Hi sang một bên: “Gái à, sao anh cứ có cảm giác… Có gì đó không ổn thế?”
“Nghĩa là sao?”
“Cũng khó mà hình dung được.”
“…”
“Cậu đừng có trợn mắt như thế chứ! Giác quan thứ sáu của tớ chuẩn lắm đấy.” Hàn Sóc vỗ ngực đảm bảo.
Đàm Hi nhíu mày.
Giọng đầu bếp béo truyền tới từ sau lưng, “Các em cứ ngồi đi, tôi đi xào rau đã.”
Cứ thế, bốn người tùy tiện chọn một cái bàn vuông và ngồi đợi tới sáu giờ.
Trong lúc đó, ba người Hứa Trạch, Trương Quán, Lưu Minh cũng đã tới nơi, chủ động ngồi cùng chỗ với bọn họ.
Không thấy bóng dáng Thẩm Hàn đâu.
Đột nhiên, bên ngoài truyền vào một hồi tiếng bước chân rầm rộ, từ xa tới gần.
Ánh mắt Đàm Hi nhìn ra phía cửa, vài giây sau liền thấy một mảnh quân phục xanh biếc ùa vào, y như một đợt sóng biển cuộn trào, tùy ý và mãnh liệt.
Tới rồi!
Bộ đội chính quy trong miệng đầu bếp béo.
Chỉ thấy bọn họ đi tới trước bàn ăn, đứng yên, hai tay để sát chỉ quần, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.
Trong lúc đó, ngoại trừ tiếng bước chân ra thì không còn bất kỳ tạp âm nào nữa.
Hết thảy đều vô cùng ngay ngắn và trật tự.
Ngay cả động tác cũng đều không hẹn mà vô cùng nhịp nhàng.
Vì bọn họ đã tới nên những bàn ăn trống trải trở nên vô cùng chen chúc.
Đám người Phó Kiều, Chu Dân cũng đi vào theo phía sau đội ngũ, cuối cùng đứng yên ở phía trước nhà ăn.
Ánh mắt Đàm Hi hơi dừng lại.
Lục Chinh và Thời Cảnh cũng có mặt trong đó.
Đầu bếp béo và mấy nhân viên công tác bắt đầu mang cơm và đồ ăn ra, sau khi xong việc liền tới trước đài báo cáo với Phó Kiều.
Ra lệnh một tiếng, mọi người cùng ngồi xuống, lúc này mới bắt đầu động đũa.
“Mẹ ơi! Đây là định huấn luyện người máy đấy à?” Hàn Sóc chắt lưỡi một cái, tỏ vẻ cực kỳ không thể tin nổi.
“Ăn cơm của cậu đi, nói nhảm ít thôi.”
“Sao dữ thế…” Hàn Sóc bĩu môi, đột nhiên lại “ơ” một tiếng, “Cơm nước hôm nay không tồi nha!”
Sườn tẩm bột chiên, bắp cải xào, khoai tây nghiền, còn có canh củ sen hầm chân giò nữa.
Nhiễm Dao gắp một miếng sườn nhét vào miệng, vẻ mặt thấp thỏm cũng dần thả lỏng, “Thịt, không có mỡ.”
“Ý gì đây? Bữa tối cuối cùng à?”
Đàm Hi lườm một cái: “Ăn cũng không bịt được miệng cậu hả?”
Anh chàng Hàn sơ cánh mũi, nụ cười hơi ngượng ngùng.
Bên này bọn họ mới ăn được một nửa thì bộ đội ở bên kia đã gác đũa, rút khỏi nhà ăn một cách trật tự.
“À… Chúng ta có phải đi theo bọn họ không? Không được ăn nữa sao?” Nhiễm Dao hạ giọng hỏi, động tác gắp đồ ăn vào bát cũng không ngừng nghỉ.
Y như một con chuột chũi nhỏ, nơm nớp lo sợ, lặng lẽ âm thầm.
Đàm Hi: “Không cần quan tâm, chúng