Trong lòng Hứa Trạch đang vô cùng rối loạn.
Một mặt, cậu ta biết những điều Đàm Hi nói đều đúng, nhưng một mặt khác cũng không khỏi suy nghĩ đến hậu quả nếu như thất bại.
Tìm kiếm chiến thắng trong gang tấc, hay là dựa theo kế hoạch?
Nếu lựa chọn về trước, có thể thắng làm vua, một bước lên tiến, nhưng cũng có thể chớp mắt rơi xuống địa ngục.
Nếu chọn cái sau, dựa theo quy củ, không mong có công, chỉ mong không quá phận.
“Cậu nắm chắc được bao nhiêu??” Cậu ta hỏi.
“Một nửa” Khai bảo đúng thực tế.
Mi tâm phút chốc nhíu chặt lại, “Tớ cảm thấy là vẫn nên bảo.
.
” thủ một chút thì tốt hơn.
“Đội trưởng” Đàm Hi ngắt lời cậu ta, ánh mắt nóng bỏng, “Cậu có thể suy nghĩ cho kỹ đã rồi hãy đưa ra quyết định”
Hai mắt Hứa Trạch hơi híp lại: “Chúng ta làm tốt việc trong bổn phận là được rồi, vượt quá chức trách sẽ chỉ càng làm cho cục diện rối loạn hơn!”
“Việc trong bổn phận?” Đàm Hi khẽ cười, “Có thể làm phiền cậu nói cụ thể hơn chút được không?”
“Bến trêи yêu cầu chúng ta kéo dài thời gian, phối hợp ứng cứu, đã đủ cụ thể chưa?” Trong mắt Hứa Trạch ánh lên sự phiền phức, ngữ khí không mấy thiện chí.
Đàm Hi không hiện rõ biểu cảm trêи mặt, cùng với một tiếng thở dài khẽ, dường như còn có cả mấy phần tiếc nuối trong đó.
“Xem ra cậu vẫn không hiểu”
Hứa Trạch mím môi, nặng nề liếc nhìn cô.
Cố làm ra vẻ!
“Mục đích cuối cùng của việc kéo dài thời gian là để đảm bảo an toàn cho con tin, điểm này cậu đồng ý chứ?”
Hứa Trạch gật đầu.
“Được, vậy tớ hỏi cậu, như thế nào mới gọi là an toàn?”
“Đàm Hi! Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?! Đừng có vòng vo lãng phí thời gian nữa.
”
“Tớ nói cho cậu biết, cứu được người ra mới là an toàn nhất”
“Phí lời!”
Đàm Hi mặc kệ cậu ta quát tháo, nói tiếp: “Kéo dài thời gian chờ cứu viện, so với chủ động ứng cứu, cậu thấy cách nào cao minh hơn?”
“Cổ ngữ có cấu, cách phòng thủ tốt nhất là tấn công”
Hứa Trạch nghiến răng: “Tớ không muốn tranh luận với cậu! Dù sao thì có nói cũng không nói lại cậu được”
“Đội trưởng, bây giờ chúng ta đang ở trong quân địch, đã có ưu thế và tiên cơ lớn nhất rồi, nếu để phí cậu không thấy tiếc à?”
Đương nhiên là tiếc!
Nhưng mà…
“A Trạch” Tạ Từ đột nhiên lên tiếng, “Tại sao không cược thử một ván xem sao?”
Mười phút sau, mấy bóng người trèo lên từ phía sau núi giả, chỉ trong chớp mắt đã lăn vào trong bụi cỏ.
Tất cả vẫn yên lặng, dường như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Đàm Hi bò dưới đất, xuyên qua bụi cỏ nhìn vào cánh cửa lớn cách đó không xa.
Vào lúc giữa trưa, ánh mặt trời chói chang thiêu đốt mặt đất, khí nóng bốc lên.
Từ xa truyền đến tiếng ve kêu ầm ĩ, càng thêm phiền muộn hơn.
Tách…
Mồ hôi chảy theo gò má xuống dưới, cuối cùng rơi xuống mặt đất.
Đàm Hi chớp mắt, một giọt mồ hôi trong suốt rơi xuống cánh môi.
Cô hơi mím lại, đầu lưỡi cảm nhận được vị mặn chát.
Vài phần chát, vài phần đắng.
Cô cắn răng, ánh mắt hơi lóe lên, cuối cùng lại biến thành thẳng thắn mà kiên quyết.
Đột nhiên tiếng bước chân và tiếng trò chuyện truyền đến…
Cô ra dấu tay cho phía sau.
Toàn bộ thành viên cảnh giác!
“Hôm nay cơm trưa ngon đấy, món thịt kho ngon lắm!”
“Có lẽ là cấp trêи đặc biệt dặn dò, nếu không sao lại có đồ ngon cho chúng ta ăn được chứ? Chỉ riêng món thịt đã có đến bốn món…”
“Nếu mà ngày nào cũng được thế thì tốt?
“Ôi trời cái thằng này! Cậu còn muốn ngày nào cũng diễn tập đấy à?”
“Diễn tập đã làm sao? Chỉ cần không phải là hành động chém đầu thì tôi mong quá đi chứ!”
“Chẹp chẹp, cậu làm phần tử khủng bố mãi thành nghiện luôn đấy à? Nhưng đây đúng là một chuyện béo bở, chơi đùa với một đám