Hàn Sóc bĩu môi, lông mày dựng thẳng lên, không chút cảm kϊƈɦ: “Làm gì mà nói nhảm lắm thế! Ngoan ngoãn ở đây cho ông, đừng có giở trò gì đấy! Trương Quán, cậu canh chừng mấy người này đi, mồm miệng trơn tru như thế, có khi lại đang có chủ ý xiên xẹo gì đấy cho xem!”
Mấy anh lính quay sang nhìn nhau, tâm trạng đột nhiên trùng xuống.
Thực sự đã quá coi thường đám sinh viên này rồi.
Không chỉ có thể quật ngã được họ, mà còn có tính cảnh giác cao, đúng là hơi khó chơi rồi đây…
Ở bên kia, nhóm của Đàm Hi dùng thân phận địch trà trộn vào tòa nhà lớn, lúc này đang chạm mặt với “mấy người bạn” đang cầm thùng cơm không đi xuống.
Một bên lên, một bên xuống, vừa khéo đối mặt nhau.
“Này, Lão Hạ, các cậu để thùng ở đâu rồi? Bên đội bếp núc đã có người đến chưa?” Người nói chuyện nhìn Tạ Từ, dáng vẻ thân quen.
Hứa Trạch lau mồ hôi.
Trái tim Đàm Hi bỗng nhiên dựng đứng lên, ngay cả hít thở cũng phải cẩn trọng.
“Lão Hạ? Sao cậu không nói gì thế?”
Tạ Từ không tiếp lời, nhưng bàn tay cầm vũ khí đã siết chặt lại, cảnh giác cao độ.
Người đó tiến hai bước về phía trước, rồi lại đột nhiên dừng lại, trêи mặt xuất hiện biểu cảm kỳ lạ, có vẻ hơi nở nụ cười: “Đừng có nói với tôi là cái tên ngốc bị xương cá đâm vào cổ họng là cậu đấy nhé?”
Tạ Từ thở phào, quay đầu đi, nhìn có vẻ giống như đang ngại ngùng.
“Ha ha ha… cậu đang trốn cái gì hả? Yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho những người khác biết đầu.
Các cậu nói xem có đúng không nào!?”
“Đúng!” Mấy tên trùm đầu đen phía sau cao giọng phụ họa.
“Được rồi, các cậu lên trông chừng đi.
Bọn tôi trả thùng cơm lại rồi lên ngay” Nói xong, dẫn mấy người kia rời đi.
Phu!
“Nguy hiểm quá” Thẩm Hàn vỗ ngực, một phen hú hồn.
Hứa Trạch thở phào nhẹ nhõm, có thể nghe thấy rõ tiếng tim mình đang đập.
Đàm Hi liếc nhìn lên trêи, kiềm chế cảm giác kϊƈɦ động mãnh liệt trong lòng: “Hành động!”
Tầng ba, trong căn phòng lớn nhất, bài trí tinh xảo, còn có cả sân khấu, loa, đèn chiếu sáng đủ màu…
Bản đồ mặt bằng hiển thị rất chính xác, tầng này là trung tâm vui chơi giải trí chuyên dụng của trang trại, thiết kế phòng chơi bài, phòng trò chơi, phòng tập thể hình, khu chơi cá cược… còn dưới chân, có lẽ là phòng ca hát nhảy
múa.
Đàm Hi đứng ở cửa cầm súng, ngẩng đầu, ưỡn ngực, chậm rãi đi vào.
Đúng như dự đoán, ở đây có rất nhiều “con tin”.
Có người ngồi trêи ghế bằng, có người cuộn mình trong góc, nhưng mọi người đều duy trì động tác hai tay ôm đầu, nơm nớp lo sợ, không một ai ngoại lệ.
Dưới lớp khăn trùm đầu, Đàm Hi không khỏi nhếch miệng lên.
Đám diễn viên quần chúng này đúng là… chuyên nghiệp thật.
Hai mắt Thẩm Hàn sáng quắc, tìm thấy rồi!
Đang chuẩn bị tiến lên, đã bị Đàm Hi chặn lại: “Cậu định làm gì?”
“Cứu người chứ sao nữa…”
“Cứu thế nào?”
“Đương nhiên là thả cho họ…” đi.
Chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, Thẩm Hàn đã ý thức được mình là đồ ngu.
Đi?
Có thể đi đâu được chứ?
Bây giờ toàn bộ nơi này đã bị phần tử khủng bố khống chế hết.
Một khi đối phương phát hiện ra thì bất cứ lúc nào chúng cũng có thể phản công lại ngay.
Hơn nữa lúc này cũng chưa phải là thời điểm để họ làm lộ thân phận trước mặt con tin, để đề phòng gây ra náo loạn, sẽ thu hút sự chú ý của phần tử khủng bố.
Cho nên, sau khi xác định chắc chắn và chính xác địa điểm cụ thể nhốt con tin, năm người liền yên lặng rút lui, đi tìm một nơi yên tĩnh.
Thẩm Hàn: “Bây giờ phải làm thế nào? Đã tìm thấy người rồi, nhưng mà không cách nào cứu được.”
Đau lòng quá.
Mọi người nhất trí