“Có!” Trình Cương đứng nghiêm theo phản xạ có điều kiện.
“Anh mau đi xem tình hình camera giám sát, tùy thời báo cáo cho tới vị trí ba chiếc máy bay trực
thắng kia.”
“Rõ!”
Lúc này, Thời Cảnh cũng chẳng nói Đông nói Tây nữa mà thả người đi luôn, vô cùng sảng kɧօáϊ.
Khóe miệng Trình Cương giật giật, nhanh chóng rời đi.
Phương Mãn liếc nhìn Thời Cảnh một cái, sau đó lại hừ một tiếng khi nhìn Lục Chinh.
Đừng tưởng rằng anh ta không biết, rõ ràng hai người này đã bàn bạc sẵn với nhau từ trước rồi!
Còn đầu sỏ gây tội ấy mà, ngoài Lục Chinh ra thì anh ta không nghĩ ai dám thế cả.
“Lão Lục, đây là bộ chỉ huy của bên tôi.” Phương Mãn trầm giọng, ánh mắt lạnh thấu xương.
“Thì sao?”
“Nếu tôi muốn thật sự động tay động chân, giở trò, cậu có phòng cũng chẳng phòng được.”
“À, thì ra cậu cũng biết đó là động tay động chân mánh khóe cơ à?”
“…” Có một câu rất bậy bạ, không biết anh ta có nên nói hay không.
Lời nói phân hai nghĩa.
Bên này, Lục Chinh và Thời Cảnh vào ở trong bộ chỉ huy quân địch thành công, tích cực phát huy tác dụng giảm sát, nhìn chằm chằm Phương Mãn và Trình Cương không rời mắt.
Bên kia, đội bảy vẫn còn đang ở trêи máy bay trực thăng, không khí hơi cứng ngắc.
“Sao các cậu không nói gì thế hả?” Hàn Sóc ớn lạnh trong lòng, sợ nhất không khí đột nhiên an tĩnh thế này.
Từ Dương cũng đã nhìn thật lâu, thấy có người lên tiếng thì cũng không kiên nhẫn nổi nữa, “Chẳng lẽ… chúng ta không cần thương lượng một chút xem đối địch thế nào sao?”
“Còn muốn đối địch? Chúng ta không bị quét sạch cũng đã cảm ơn trời đất rồi, cậu còn muốn nghĩ tới việc đánh trả thế nào?” Trương Quán lo lắng sốt ruột.
Chẳng phải cậu ta muốn bàn lùi nhưng thực lực của đối phương thực sự quá mạnh, vốn… vốn dĩ không ở cùng cấp bậc với nhau, sao cậu ta có thể lạc quan cho nổi chứ?
“Lúc này, chúng ta còn không có tới nửa cơ hội thắng, thôi xong rồi…” Lưu Minh ngẩng đầu nhìn trời, à không, là nhìn trần máy bay trực thăng.
“Câm miệng hết đi!” Hứa Trạch lạnh giọng mắng, đảo mắt nhìn mấy người, “Thổi phồng chí khí của người khác, tự diệt uy phong của bản thân mình, các cậu đúng là có tiền đồ thật!”
Trương Quán rụt cổ lại.
Lưu Minh ngoan ngoãn câm miệng.
Tròng mắt Từ Dương thì đảo loạn, cười trừ.
Tạ Từ: “Thực lực hai bên cách quá xa, không thể phủ nhận điểm này được.”
Trong mắt Hứa Trạch hiện lên vẻ bực bội, hiển nhiên cậu ta cũng không bình tĩnh được như biểu hiện bên ngoài của mình lúc này.
“Chỉ cần có chiến thuật hợp lý thì cũng không phải không có phần thắng.” An An cân nhắc một chút rồi nói ra suy nghĩ của bản thân mình.
Đàm Hi gật đầu, “Lữ đoàn Tia Chớp có ưu thế, mà chúng ta cũng có chỗ đáng khen.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như, trong chiến tuyến có phạm vi tới 250 kilomet, chúng ta chỉ có mười người, chẳng khác nào rải đậu đỏ vào trong nước.
Nếu lữ đoàn Tia Chớp muốn quét sạch chúng ta thì cũng chẳng dễ dàng thế đâu.”
Thẩm Hàn vuốt ve cây súng bắn tỉa trong lòng, như suy tư gì: “Nói khó thực ra lại không khó… Nếu chúng ta tụ tập lại một chỗ thì đối phương có thể dùng một lưới là bắt được hết.”
Hứa Trạch: “Cho nên, sau khi xuống đó, cần phải tránh hành động tập thể.”
Tròng mắt Hàn Sóc đảo loạn: “Chỉ cần không bị bắt hết thì coi như là qua ải à?”
“Theo lý thuyết là như thế…”
“Thế thì dễ mà! Chúng ta xuống máy bay liền tìm địa phương nào đó ẩn nấp, chờ thời gian ba ngày trôi qua chẳng phải là được rồi sao?”
Hứa Trạch lạnh lùng liếc nhìn cô nàng.
Hàn Sóc ngẩn ra, “Tớ… nói sai gì à?”
“Không sai.
Có điều, trước đó tớ còn chưa nói hết.
Theo lý mà nói, chỉ cần không bị bắt thì coi như qua ải, nhưng mà… huấn luyện viên lại giao cho chúng ta một nhiệm vụ khác.”
“Hả? Nhiệm vụ khác á?”
Ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Hứa Trạch, nhiệm vụ