Ôm cây đợi thỏ…
Đây cũng là chuyện làm Hứa Trạch lo lắng.
“Bọn họ dám!” Từ Dương vỗ đùi, lòng đầy căm phẫn, “Trêи Nội quy diễn tập đã viết rất rõ ràng là trước khi chúng ta hoàn thành việc ẩn nấp bên trong phòng tuyến thì lữ đoàn không thể tự tiến hành động, thậm chí còn không được hạ bất kỳ mệnh lệnh gì.
Nếu bọn họ mai phục ở điểm hạ cánh, vậy chẳng phải chúng ta cũng có thể không cần tuân theo quy tắc diễn tập như bọn họ à?”
Hứa Trạch bình tĩnh hỏi: “Rồi sao? Cậu định làm gì nữa nào?”
“Tớ… tớ đi khiếu nại!”
“Cấp trêи là ai chứ?”
Từ Dương cứng họng.
“Cho dù cậu tìm được rồi thì có tác dụng gì sao? Nói thẳng ra là chúng ta đã thua.
Thắng làm vua, thua làm giặc, không có bất kỳ quyển lên tiếng nào cả đầu.”
“Thế thì… Không thể xin làm lại một lần nữa à?”
Hứa Trạch trợn trừng mắt, hoàn toàn cạn lời.
Tạ Từ ngoài cười nhưng trong không cười, khóe miệng co giật, “Chàng trai à, cậu thật đúng là… quá ngớ ngẩn rồi
đấy.”
Từ Dương hậm hực ngậm miệng, được rồi, là cậu ta chẳng biết gì.
Đàm Hi: “Có thể thay đổi điểm hạ cánh không?”
Hứa Trạch nhìn cô, lắc đầu.
Trong phạm vi mấy trăm kilomet đều là rừng cây, ngoại trừ điểm hạ cánh đã được chỉ định ra thì gần như không thể tìm được khu đất trống nào đủ cho máy bay hạ cánh cả.
“Vậy thì không hạ cánh.” Nhẹ nhàng, bâng quơ.
Hứa Trạch nhíu mày, dường như hiểu ra, “Ý của cậu là… đu dây đổ bộ ư?”
Đàm Hi gật đầu, lấy bản đồ ra, dùng ngón trỏ vẽ một vòng nhỏ lên trêи đó: “Ở đây có một bình nguyên núi cao, cho dù là địa thế hay độ cao so với mặt biển thì đều đạt tới tiêu chuẩn để đu dây đổ bộ, hơn nữa còn cách địa điểm hạ cánh khá xa, cho dù đối phương có nhận ra ý đồ của chúng ta thì cũng không thể đuổi tới trong thời gian ngắn một cách dễ dàng được.”
Tạ Từ cũng lấy bản đổ ra nhìn, “Đúng là một chỗ rất hợp lý, xung quanh là rừng cây, tiện cho chúng ta sau khi tiếp đất có thể ẩn nấp ngay lập tức.”
Hứa Trạch gật đầu, “Hoàn cảnh địa hình phức tạp sẽ làm gia tăng khó khăn truy lùng, càng cho chúng ta có thêm thời gian chuẩn bị hơn.”
Nhưng mà…
“Các cậu có chắc là mình đu dây đổ bộ không vấn đề gì chứ?” Hứa Trạch đảo mắt nhìn mọi người đầy nghi hoặc.
Tạ Từ: “Tớ có thể.”
Đàm Hi và An An liếc nhìn nhau: “Bọn tớ cũng có thể.”
Từ Dương vỗ ngực: “Yên tâm đi, cái gì tớ cũng chỉ học được nửa vời, chỉ có cái này là giỏi nhất.”
Trương Quản và Lưu Minh cũng lần lượt tỏ thái độ.
Thẩm Hàn thì càng không phải nói, lúc tập huấn, thành tích nhảy dù và đu dây của cô ta luôn cao nhất.
Cuối cùng chỉ còn lại Hàn Sóc và Nhiễm Dao.
“Em gái ơi, anh hơi sợ độ cao…”
Còn Nhiễm Dao mím chặt môi, không nói gì, sắc mặt lộ ra vài phần tái nhợt.
“Các cậu…” Hứa Trạch cứ do dự mãi.
Hàn Sóc cắn răng, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Chết thì chết thối! Thế nào cũng được! Tớ nhảy..”
Ánh mắt hiên ngang lẫm liệt, vẻ mặt khảng khái chịu chết, người không biết còn tưởng cô nàng sẽ xông lên lấp lỗ châu mai, dữ dội lừng lẫy cơ ấy.
Nhiễm Dao túm chặt đai an toàn sau lưng, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, “Tớ… thấy hơi sợ.”
Đàm Hi thấy cô bạn run rẩy cả người thì mở miệng trấn an nhưng cũng chẳng có hiệu quả mấy.
“Thực xin lỗi, tớ làm liên lụy tới mọi người…” Nhưng Nhiễm Dao thực sự thấy rất sợ!
“Nhiễm Dao, cậu nghe tớ nói này.” Đàm Hi vươn tay ra giữ chặt hai đầu vai cô bạn, “Biểu hiện của cậu lúc huấn luyện rất tốt, có đúng không? Huấn luyện viên còn khen cậu cơ mà, có nhớ không?”
Chần chừ, gật đầu.
“Thế nên, cậu có năng lực làm tốt, chỉ là vì cậu quá lo lắng nên mới thiếu sự tự tin thôi.”
“Tớ