Trở về phòng khách, trời đã gần tối.
Đàm Hi ôm đồ ngủ bước vào phòng tắm, lột sạch đồ trêи người ra một cách thành thục, vừa đúng lúc nước trong bồn cũng đầy.
Vừa muốn bước vào, đột nhiên, động tác ngừng lại.
Xoay chân về lại trước gương, giơ tay ra lau sạch lớp hơi nước trêи mặt gương, sau đó đứng thẳng người, hơi nghiêng đi.
“Định mệnh!”
Bên hông trái phải có hai vết năm ngón tay đã bầm tím, giống như một món phụ kiện khoa trương theo phong cách đường phố, trong lòng lại lần lượt hỏi thăm tổ tông mười tám đời của tên Tần biến thái kia một vòng, cuối cùng mới bước vào bồn tắm.
Tắm xong, thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, hai chân đạp nhẹ, chui vào ổ chăn, cả người mềm như vũng bùn.
Cũng may, cô đã bật điều hòa trước khi vào phòng tắm, nếu không lại nóng nực chảy đầy mồ hôi.
Nghỉ ngơi mười mấy phút, ngồi dậy, khi đang chuẩn bị sấy tóc thì mới phát hiện ra trong phòng không có máy sấy.
Mở cửa, đụng vại một người làm đang đi ngang qua.
“Cô…” Hất cằm lên ra hiệu.
“Mợ Hai… gọi tôi ạ?”
“Chỗ này còn có ai khác sao?”
“Ồ, mợ có chuyện gì cần sai bảo không?”
“Máy sấy tóc ở đâu?”
“Mỗi phòng trêи lầu đều có một cái, còn ở lầu dưới, hình như trong ngắn kéo dưới tủ đựng tivi có để một cái.”
“Được rồi, cô đi làm việc đi, tôi tự tìm.”
Có được vị trí chuẩn xác, Đàm Hi tìm được rất dễ dàng, trở về phòng sấy mái tóc ướt đến gần khô, loay hoay một hồi mà vẫn chưa đến tám giờ.
Trong đêm dài đằng đẵng không có máy tính giết thời gian, di động cũng mất tiêu, ngay cả tivi cũng không có để coi, thật sự quá nhàm chán.
Nằm trêи giường một lúc, lại lấy tờ chi phiếu Lục Thảo cho cô ra nhìn, trong đầu đã bắt đầu tính xem nên chia số tiền này ra thế nào.
Kiếp trước, cô học chuyên ngành chính về tài chính, phụ về máy tính, còn từng mở một công ty đầu tư, quy hoạch tài chính chẳng qua chỉ là một chuyển cỏn con, dễ như ăn kẹo!
Trong lòng tính toán xong thì bụng lại thấy đói.
Ăn ăn ăn, cũng có thấy ngực to ra tí nào đâu!
Nhào đến phòng bếp, không có ai, tối đen như mực.
Mở tủ lạnh ra, ngoại trừ một ít rau tươi và sữa thì chẳng có gi khác.
Thở dài, xoay người trở về, lại đụng phải một người.
“Ôi trời, giật mình chết mất… mợ Hai, sao lại là cô?”
Mắt Đàm Hi sáng rực lên, phát ra tia sáng xanh, “Thím Vương đúng không? Thím đến đúng lúc lắm, nấu ít đồ cho tôi lấp đầy bụng đi!”
“Cô muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.”
“Mỳ trứng gà cà chua được chứ?”
“Được!”
“Ăn cay không?”
“Càng cay càng tốt.”
“Hành gừng tỏi thì sao?”
“Ăn được.”
“Được thôi, cô ra bàn ăn ngồi đợi, mười lăm phút là xong.”
“Cảm ơn nhé! Vừa nhìn liền biết thím là người tốt!”
Thím Vương khá ngại ngùng, xoa xoa tay, nhìn bóng Đàm Hi chạy đi, khóe mắt mang theo ý cười.
Miệng lưỡi của cô bé này thật ngọt ngào, tính cách cũng hoạt bát, một cô bé tốt như thế, sao cậu Hai có thể nhẫn tâm xuống tay đánh đập được chứ?
Đúng